[] [] []
“Kyuu?”
Sylvie giật mình khi tôi biết sử dụng kĩ năng Dragon’s Awakening. Nó hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra và tại sao tôi
lại kích hoạt giai đoạn thứ hai của mình.
“Đừng lo, Sylvie. Hãy tránh xa khỏi đây ngay bây giờ và
nếu có bất cứ điều gì xảy ra, hãy quay lại nhà của Helstea” .
“Không! Con đang tới chỗ papa ngay bây giờ đây. Hãy cố gắng một chút nữa!”
Tôi có thể cảm nhận được cô ấy đang tiến gần hơn nhưng cô ấy vẫn còn cách vài
chục km.
“Đừng có lại đây, Sylvie! Làm ơn đấy!! Ta cần ai đó nói với gia đình ta những gì xảy ra ở trong hầm ngục này” Tôi nói một cách tuyệt vọng.
Tôi không biết liệu tôi có thể sống sót
để ra khỏi đây không, và tôi không muốn gia đình tôi thắc mắc chuyện gì đã xảy ra và tại sao chiếc nhẫn lại kích hoạt.
“Hãy cẩn thận nhé…”
“Cảm ơn Sylvie”
Trong các khả năng của giai đoạn đầu
tiên của tôi, khả năng Acquire cho phép tôi tạm thời
tách mình ra khỏi không gian và thời gian xung quanh tôi, dường như đây là một trong những kỹ năng bẩm sinh của Sylvia.
Giai đoạn đó bị hạn chế theo nhiều cách vì tôi không phải là rồng. Lượng mana ít ỏi mà tôi có thể kiểm soát đã hạn
chế những gì tôi thực sự có thể làm khi kích hoạt giai đoạn 'Acquire'.
Cách hiệu quả nhất, tôi nhận ra khi tôi đang luyện tập với Virion, là kết
hợp giai đoạn đầu tiên với “Thunderclap Impulse”. Tôi kích hoạt giai đoạn đầu
tiên của mình chỉ trong mili giây, trong khi thời gian phản ứng của cơ thể tôi
tăng lên đáng kể từ kỹ năng sét của tôi, điều này cho phép
tôi phản ứng và phản được hầu hết mọi đòn tấn công. Đó là cách tốt nhất mà tôi có thể nghĩ để sử dụng triệt để giai đoạn đầu tiên của mình, bởi tôi không thể tác động lên bất cứ thứ gì bị “đóng băng” trong khi giai đoạn đầu tiên được kích hoạt. Mặc
dù tôi không thể giữ nó lâu, đó vẫn là con át chủ bài lớn nhất của tôi, bởi giai đoạn đầu tiên của ý chí quái thú trong tôi sẽ không gây chú ý cho những người xung quanh, khiến nó cực kì hữu ích.
Tôi nghĩ lại khi lần đầu tiên tôi sử dụng giai đoạn “Acquire” lên những người cùng với tôi tại nhà đấu giá. Sebastian
không thể nói chuyện với bất cứ ai ngoài tôi kể từ
khi tôi tách chúng tôi ra khỏi không thời gian của những người xung quanh. Tôi chỉ có thể kéo dài vài giây trước khi
tôi bị nằm liệt giường đến ngày hôm sau.
Tuy nhiên, sử dụng giai
đoạn đầu vào hoàn cảnh bây giờ sẽ không có lợi cho tôi. Cho dù tôi có thể phản ứng
nhanh thế nào với đợt sóng dây leo khổng lồ này, tôi cũng không thể tránh đòn hay trốn thoát khỏi nó.
Không còn lựa chọn nào khác.
* FWOOOOM *
Tôi cảm thấy từng lỗ chân lông trên cơ thể tôi mở ra và một luồng mana chảy
vào và ra khỏi cơ thể tôi.
Không khí xung quanh tôi biến dạng và mặt đất dưới chân tôi bắt đầu nứt ra
do mana bao quanh cơ thể tôi.
Tầm nhìn của tôi chuyển sang màu đen và trắng. Màu sắc duy nhất tôi thấy là
từ vô số hạt mana trong bầu không khí xung quanh tôi, tất cả đều lung ling màu sắc của các yếu tố tương ứng mà chúng
tạo nên.
Sự tăng vọt của mana đang lan tràn xung quanh đột nhiên bị nén vào cơ thể
tôi và cảm giác nắm giữ sức mạnh khủng khiếp áp đảo tôi. Cái cảm giác vượt trội hơn mọi thứ,
sống hoặc không, trong vũ trụ này gần như khiến tôi phát điên. Tôi kìm nén sự
thôi thúc phá hủy mọi thứ và mọi người xung quanh chỉ vì chúng dường như không
đáng kể so với tôi bây giờ.
“Kuh!”
Mana trong bầu khí quyển dường như uốn cong theo ý muốn của tôi, như thể
ngay cả thiên nhiên cũng nằm dưới sự kiểm soát của tôi.
Giai đoạn thứ hai. “Dragon’s Awakening … Integrate."
Những dấu hiệu tương tự mà Sylvia từng có, các cổ tự vàng, chạy dài xuống cánh tay của tôi. Tôi thấy mái tóc của
tôi bắt đầu dài ra đến vai của tôi, và mái tóc màu nâu của tôi chuyển sang màu trắng sáng, các vòng xoáy năng lượng liên tục bao
trùm, xoay quay tôi. Giai đoạn “Integrate” dường như làm cho tôi trông giống
như Sylvia.
Làm dịu giọng nói thôi thúc tôi tàn phá mọi thứ, tôi nhìn xung quanh. Jasmine
và Elijah là những người còn sót lại. Bây giờ Elijah
đang ở bên cạnh Jasmine, đỡ cô lên với vai của mình trong khi cô ấy vẫn còn thở
hổn hển và đổ mồ hôi trong đau đớn do chịu tác động trực tiếp từ thần chú của
Lucas. Elijah nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc, khuôn mặt nghiêm túc của Elijah
trông rất hài hước, vì vẻ mặt của anh ta bị vẹo và hàm anh ta chùng xuống.
“GRRRAAAAAAAAAAAAWRR”
Đợt sóng dây leo được tạo
nên bởi Elderwood Guardian mở rộng và một khuôn mặt được hình thành trong làn
sóng. Khuôn mặt đang nhìn tôi; khuôn mặt đã từng xem chúng tôi như lũ côn trùng
bắt đầu có một chút sợ hãi trong đó.
“Cùng chơi nào”, tôi nhếch
mép.
Thế giới xung quanh tôi bắt
đầu chuyển động chậm đi khi tôi nhảy lên, gió dưới chân tôi đã sẵn sàng. Tôi
ngay lập tức thu hẹp khoảng cách giữa Elderwood Guardian và bản thân trong tích
tắc như một cơn bão dữ dội, tôi tự đẩy mình đi với lực mạnh đến nỗi tạo ra một
miệng hố lớn hơn câu thần chú mà Elijah đã sử dụng.
“Thunderclap Impulse”. Một
luồng sét đen hình thành xung quanh cơ thể tôi và tôi dễ dàng né tránh hàng
ngàn dây leo bắn vào người.
Mỗi dây leo mà những tia
sét màu đen bao quanh tôi chạm vào liền tan rã ngay lập tức và khô héo, nhưng
cứ mỗi dây leo chết, lại có thêm mười cây thay thế. Sử dụng dây leo đang bắn
vào tôi như một chỗ đứng, tôi lướt qua những dây leo có kích thước bằng cơ thể
mình, phủ đầy gai, khi tôi đến gần lõi của Elderwood Guardian.
Tôi đã có thể cảm nhận được
hậu quả khi sử dụng giai đoạn thứ hai bởi cơ thể tôi đang run rẩy và tôi kìm
nén cảm giác nôn ra máu.
Đã đến lúc kết thúc chuyện
này.
[White Fire] (Bạch Hỏa) Cả hai tay
tôi bốc cháy và chìm trong ngọn lửa trắng rực gần như đóng băng không khí xung
quanh nó. Đây là kỹ năng tấn công mạnh nhất mà tôi có trong các kĩ năng của
mình, nhưng nó cũng là kĩ năng khó kiểm soát nhất. Trong khi các kỹ năng thuộc
tính sét của tôi được sử dụng nhiều trong tình huống một đấu một, các kỹ năng
thuộc tính băng của tôi thiên về việc tạo ra hỗn loạn càng nhiều càng tốt,
trong trường hợp này tôi cần điều đó
Ngọn lửa trắng bốc cháy
trong tay tôi ngày càng lớn khi tôi hấp thụ các hạt mana thuộc tính nước vào cơ
thể. Dùng chút sức lực cuối cùng của tôi, tôi sử dụng kỹ năng cuối cùng của
mình.
[Absolute Zero] (Độ không
tuyệt đối)
Elderwood Guardian, thứ có
dạng một làn sóng dây leo khổng lồ chấp chéo vào nhau, nhanh chóng biến thành
băng khi các nguyên tử tạo nên con thú mana bị đóng băng ở nơi ngọn lửa trắng
lan tới. Tia sét màu đen xuyên qua các đợt sóng dây leo đã đóng băng và ngay
lập tức phá vỡ nó, chỉ để lại duy nhất lõi mana của con thú.
*Ho*
Giai đoạn thứ hai tan biến
khi tôi ho ra máu, cơ thể tôi rơi xuống cùng với những mảnh băng lấp lánh đã
từng là cơ thể con thú mana huyền thoại S rank.
Điều cuối cùng tôi nghe
thấy là tiếng vang vọng từ giọng nói của Sylvie trong đầu tôi.
______________________________________________
“GAHHHHH!”
Nỗi đau dữ dội làm tôi giật
mình tỉnh giấc với một dòng nước mắt chảy dài trên má. Tôi ói ra cả máu và phần
còn lại của thức ăn nhỏ mà tôi có kể từ khi tôi đến ngục tối như mọi cơ bắp,
mọi lỗ chân lông, từng thớ thịt trên cơ thể tôi cảm thấy như bị cưa chậm bởi
một lưỡi dao lởm chởm.
Mẹ kiếp.
“Anh tỉnh dậy rồi!” Cơ thể
tôi không ngừng run rẩy vì đau và tôi lờ đi giọng nói lo lắng.
“G-găng tay, găng tay của tôi.” Tôi vừa ho vừa khóc vì cơn
đau đớn, và máu không ngừng chảy ra khỏi miệng.
“Là sao? Anh cần chiếc găng
tay để làm gì?” Bây giờ tôi thấy khuôn mặt của Elijah khi giúp tôi tháo chiếc
găng tay mà bố mẹ tôi đã đưa cho tôi từ tay tôi.
“P-Phá vỡ một trong những
tinh t-thể trên găng tay và đưa cho.... tôi”. Tôi gần như đã ngất xỉu vì cơn đau
đớn kéo đến lần nữa, nhưng trước khi tôi bị ngất, Elijah đã hiểu được những chỉ
dẫn lắp bắp của tôi.
Một luồng ánh sáng dịu nhẹ,
dễ chịu bao trùm cơ thể tôi, và cơn đau không thể chịu đựng hồi nãy đã dịu bớt
lại, đủ để tôi có thể bình tĩnh lại một chút. Tôi cố gắng đứng dậy nhưng cơ thể
tôi không chịu làm theo. Nằm ngửa, cuối cùng tôi cũng cố gắng đánh giá tình
hình, vì khả năng nhận thức của tôi không còn hoàn toàn tập trung vào việc chịu
đựng nỗi đau nữa.
Xung quanh chúng tôi tối om
và chật chội, với nguồn ánh sáng duy nhất đến từ một ngọn lửa nhỏ ở giữa.
“Cô Jasmine đâu?” Cuối cùng
cổ tôi cũng đã di chuyển được, và tôi nhớ về một tình huống rất giống khi tôi
rơi xuống từ vách đá khi tôi lên bốn.
Ây chà... một khoảng thời
gian tốt đẹp.
“Cô ấy ở đằng kia.” Tôi ráng
ngẩng đầu lên đủ để thấy cô Jasmine nằm ở phía bên kia của cái nơi chật chội
tối tăm mà chúng tôi đang ở. Rõ ràng là cô ấy không ổn cho lắm khi tôi nghe
thấy tiếng cô ấy rên rỉ trong khi những giọt mồ hôi chảy xuống khuôn mặt nhỏ
nhắn của cô ấy .
“Cô ấy bị thương rất nặng
bởi phép thuật của Lucas và cơ thể cô ấy không được cường hóa bằng mana như của
cậu. Tôi có mang theo một bộ dụng cụ y tế, vì vậy tôi đã điều trị vết bỏng bên
ngoài trên bụng cô ấy nhưng tôi nghi ngờ vết bỏng đó đã gây ra một số chấn
thương bên trong cơ thể cô ấy.” Elijah vừa lắc đầu vừa đẩy kính lên.
Tôi có thể thấy anh ta cũng
chịu nhiều thương tích không kém. Mái tóc đen của anh ta có ở khắp nơi, giống
như anh ta vừa thức dậy và anh ta có nhiều vết bầm tím và vết cắt trên mặt.
Tôi cảm thấy mặt mình nóng
rát khi nghĩ về tên khốn phản bội đó, Lucas.
“Sử dụng găng tay của tôi cho
cô Jasmine. Lấy ra một viên tinh thể khác trên nó và ấn nó vào vết thương của
cô ấy.” Tôi lẩm bẩm một cách khổ sở và tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào mái nhà
tối nơi mà chúng tôi bị mắc kẹt.
“Hiểu rồi”, Elijah chạy qua
nơi cô ấy đang nằm và tôi nghe thấy tiếng ngân nga nhỏ từ ánh sáng bao quanh
Jasmine.
Hơi thở yếu ớt của cô
Jasmine bây giờ đã ổn định rõ rệt và sử dụng sức lực hạn chế của tôi để nhìn cô
ấy một lần nữa, tôi thấy rằng khuôn mặt căng thẳng của cô ấy giờ đã bình tĩnh.
“Tôi nghĩ cô ấy sẽ ổn với
vài giờ nghỉ ngơi”. Một nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt nghiêm nghị của Elijah.
“Papa! Papa tỉnh lại rồi! Ba có ổn không?
Con gần tới đó rồi!” Giọng nói của Sylvie vang lên trong đầu tôi.
“Bây giờ ta ổn. Ta nhớ ngươi đã nói rằng ngươi phải hoàn thành một cái gì đó?” Tôi hỏi Sylvie.
“…Không. Con sắp hoàn thành rồi! Con sẽ tìm papa sau khi con hoàn thành! Con nhớ Papa!” Giọng
nói thất vọng của Sylvie gần như cám dỗ tôi bảo nó đến
đây, nhưng tôi kìm nó lại. Tôi có thể cảm nhận được sự
thay đổi trong cơ thể Sylvie và tôi biết nó đang
trải qua một giai đoạn quan trọng.
“Tôi không nghĩ rằng kiếm sĩ đeo mặt nạ huyền thoại, hay còn gọi là Note,
sẽ là một người tầm tuổi tôi.” Giọng nói của người bạn đồng hành đeo kính khuấy
động suy nghĩ của tôi.
“Mặt nạ của tôi!” Giọng nói của tôi trở nên hơi điên cuồng khi tôi nhận
thấy lần đầu tiên tôi không đeo mặt nạ Vincent đã cho tôi.
“Xin lỗi. Nó bị thổi bay trong khi anh đang rơi xuống. Tôi có nhìn lén qua mặt anh khi tôi đưa hai người đến nơi an toàn.” Tôi thấy
anh ta gãi má, lúng túng
“Thế còn thanh kiếm của tôi? Anh có nhìn thấy cây gậy đen mà tôi mang theo
không?” Mắt tôi đảo quanh qua ánh sáng mờ.
Mắt tôi bắt được đường viền của thanh kiếm của tôi khi Elijah chỉ một chút
về phía bên phải chỗ cô Jasmine đang ngủ. “Yeah, nó bên cạnh Jasmine. Tôi không biết nó có
giá trị gì không nhưng tôi vẫn giữ nó cho chắc ăn.”
“Haizzz... Cảm ơn anh... vì
tất cả mọi thứ. Vì đã cứu Jasmine và tôi và lấy thanh kiếm của tôi trong khi
anh có thể dễ dàng tự mình trốn thoát. Cảm ơn anh.” Tôi chỉ cần hít một hơi thật
sâu, như thể đã trút bỏ đi được một gánh nặng.
“Haha.... Nếu tôi bỏ đi,
điều đó sẽ khiến tôi giống kẻ phản bội Lucas đó, đúng chứ?”
“Heh…..anh nói đúng”. Tôi
cũng cười một cách đau khổ.
Elijah nhích lại gần, ngồi
xuống cạnh tôi. “Tại sao anh vẫn ở lại? Tôi thấy Jasmine kéo anh trốn thoát.
Tôi cảm thấy như hai người đã có thể trốn thoát vào thời điểm đó.”
Tôi khựng lại trước câu hỏi
của anh ấy. “Một vị vua không bao giờ phản bội những người tin tưởng anh ta!”
Tôi cười mỉm khiến anh ta đùa cợt. “Tôi đã hứa với người rất quan trọng rằng
tôi trở thành một người tốt hơn và trân trọng những người xung quanh tôi.” Tôi
chỉ đơn giản nói.
“Pfft. Nghe anh nói như một
ông già. Chúng ta khá trẻ tuổi …Tôi tự hỏi anh đã có cuộc sống thế nào cho đến
bây giờ để có thể hứa với ai đó về điều này.” Khuôn mặt nghiêm túc của Elijah
giờ đã tự nhiên hơn rất nhiều, khuôn mặt cứng đơ của anh ấy bắt đầu tràn đầy
sức sống.
“Haha…Tôi đôi khi tự hỏi
chúng ta đã ở đây bao nhiêu lâu rồi” Tôi thay đổi chủ đề.
“Thật khó để nói nhưng chắc
chắn hơn một ngày. Jasmine thức dậy một vài lần nhưng chỉ đủ tỉnh táo để tôi có
thể cho cô ấy ăn.” Anh ấy trả lời, dựa lưng vào tường.
Cơ thể tôi đau nhói khi
ngồi lên tường, Elijah giúp tôi, và rồi tôi nhận thấy bức tường được làm bằng
kim loại.
“Đây không phải là tự nhiên
mà có. Chúng ta đang ở đâu?” Tôi cảm thấy bề mặt lạnh lẽo của bức tường, lần
theo dấu nó trở lại mặt đất.
“Tôi đã dựng lên nó. Tôi
nghĩ rằng cơ thể của Elderwood Guardian hỗ trợ nâng đỡ toàn bộ hang động mà
chúng ta đang ở. Sau khi anh đánh bại nó, mặt đất sụp đổ và ngay khi anh rơi
xuống dưới, tôi đã xây dựng một nơi trú ẩn nhỏ để giữ những tảng đá không
thể chôn sống chúng tôi.” Anh ta thở dài. Trước đây, anh ta luôn giữ kín việc
mình là một pháp sư hệ Deviant với mọi người.
Thay vì ngạc nhiên, tâm trí
tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, vì những nghi ngờ mà tôi có về anh ta đã phần nào tan
biến. “Tôi nghĩ chỉ có người lùn mới có thể điều khiển kim loại... và thậm chí
sau đó, tôi được dạy rằng người lùn chỉ có thể điều khiển kim loại có sẵn, chứ
không tạo ra nó”.
“Ai mà chả có bí mật riêng của
họ đâu?” Elijah cười khúc khích, chìm sâu xuống, vẻ mặt mệt mỏi.
“Haha, đúng thật nhỉ.” Tôi
cũng cười, ráng kìm nén cơn đau đớn khi cơ thể tôi phản kháng ngay cả những cử
động nhỏ nhất.
“Được thôi…. Nhưng anh phải
cho tôi biết anh đã làm cái quái gì lúc đó. Tóc của anh chuyển sang màu trắng!
V-và đôi mắt của anh, chúng phát ra ánh sáng màu tím. Có những cổ tự phát sáng
cũng xuất hiện trên cơ thể của anh!” Anh ta run rẩy khi nghĩ lại những gì đã
diễn ra trước mắt anh.
Tôi chỉ gật đầu đồng ý và
để anh ấy tiếp tục.
“Tôi đến từ Vương quốc
Darv, nhưng tôi không chắc là mình đến từ đâu. Vị trưởng lão chăm sóc tôi từ
nhỏ tôi luôn lảng tránh khi tôi rặng hỏi về bố mẹ mình, nên tôi không bao giờ
có câu trả lời rõ ràng. Khoảng một năm trước khi tôi thức tỉnh sức mạnh, tôi đã
tạo ra một vụ nổ lớn đến nỗi toàn bộ căn phòng của tôi biến mất. Sau khi được
huấn luyện một chút, tôi phát hiện ra rằng tôi sử dụng phép thuật thuộc tính
Thổ tốt hơn bất kỳ yếu tố nào khác, tốt đến mức tôi không thể thực hiện bất cứ phép
gì ngoại trừ những phép thuật cơ bản nhất của Thủy, Hỏa hoặc Phong…. cả bây giờ
tôi vẫn thế.” Elijah đang nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay.
“Kể từ khi tôi thức tỉnh,
lõi mana của tôi đã tự cô đặc lại với tốc độ chóng mặt. Vì lý do nào đó, tôi
thậm chí không cần thiền luôn. Trưởng lão chăm sóc tôi đã gửi tôi đến Vương
quốc Sapin với tư cách là người đại diện và bảo tôi hãy gầy dựng tên tuổi cho
mình và chung sống hòa đồng với con người. Nhưng thành thật mà nói, tôi không
biết tại sao tôi lại làm việc này. Sau khi tôi bước vào giai đoạn màu cam sẫm,
tôi có cảm giác kỳ lạ này dâng trào trong cơ thể và trước khi tôi nhận ra, một vùng
đầy các gai kim loại xuất hiện xung quanh tôi. Tôi tình cờ ở một mình khi điều
đó xảy ra nên rất may là tôi đã không giết bất cứ ai... nhưng kể từ đó.... tôi
đã rất sợ. Sợ chính con người tôi và sợ những gì tôi có thể làm. Lúc đầu tôi
rất phấn khích về việc tôi có thể mạnh đến mức nào, nhưng càng về sau, tôi hầu
như không thể kiểm soát sức mạnh của mình. Anh biết đấy... tôi từng nghĩ có lẽ tôi
là một bán người lùn, nhưng giờ tôi không biết mình là ai nữa.”
Tôi nhìn Elijah, nhận thấy
tay anh ta đang run rẩy và anh ta nhanh chóng siết chặt nó thành nắm đấm để
kiểm soát bản thân.
“...” Tôi chỉ biết nằm
xuống, im lặng. Tôi sẽ không giả vờ rằng tôi hiểu anh ấy và bất kỳ lời nào tôi
nói bây giờ sẽ chỉ là những lời an ủi trống rỗng.
“Đôi khi, tôi có cái cảm
giác này... Giống như những gì tôi có thể làm ngay bây giờ thậm chí không phải
là giới hạn. Tôi biết điều đó nghe có vẻ lạ, nhưng tôi có cảm giác này dai dẳng
rằng sẽ còn nhiều hơn nữa, một khi tôi có thể kiểm soát sức mạnh đó. Và khi đó,
tôi sẽ biết tôi thực sự là gì…. Tôi xin lỗi haha… có vẻ cuộc đối thoại này đã biến
thành một buổi tư vấn tâm lý cho tôi rồi nhỉ?” Chàng trai đeo kính đã rất cố
gắng để giữ một khôn mặt nghiêm khắc, lạnh lùng bên ngoài nhưng hóa ra bên
trong mỏng manh.
Tôi nghiến răng, cường hóa cái
cơ thể đang gào thét một cách đau đớn lên và ngồi thẳng để đối mặt với Elijah.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Elijah, tôi thấy một chút tuyệt vọng xen lẫn với
sự dịu dàng và một niềm tự hào vững chắc về bản thân anh ấy đã đã vững quyết
định của tôi. Những tháng năm làm vua, đại diện cho đất nước của tôi, gặp gỡ đủ
loại người khác nhau, tôi có biết sơ về tính cách của người khác. Và ấn tượng
của tôi về Elijah là anh ta có thể là một người bạn rất trung thành.
“Tôi là một pháp sư Augmenter
có thể sử dụng bốn nguyên tố với hai nguyên tố cao cấp là: băng và lôi.”
Tôi chỉ đơn giản nói mà không che giấu điều gì.
Trước khi anh ta có cơ hội
phản ứng với những gì tôi nói, tôi tiếp tục. “Tôi cũng là một Thuần Thú Sư. Và
đó là những gì cậu đã thấy ban nãy là tôi kích hoạt ý chí thú của tôi.”
Bàn tay đang chống đỡ của Elijah bị
trượt và làm anh ta đập đầu vào bức tường cứng, lạnh mà anh ta dựng lên.
“Vãi…*ẦM* Ặc!”Anh đứng dậy,
xoa đầu.
“Tôi cứ tưởng tôi là một kẻ
kì dị nhưng tôi đoán cậu còn kì dị hơn cả tôi. Đợi chút, cậu bao nhiêu tuổi?”
“Tôi đã 11 tuổi cách đây
vài tháng.”
"Không đời nào! Tôi sẽ
là 12 trong một vài tháng! Tôi không biết ngày sinh chính xác của mình nhưng trưởng
lão nói sinh nhật tôi vào ngày ông ấy tìm thấy tôi, ngày 10 tháng 1. Cậu biết
tên tôi là Elijah, nhưng tôi không biết tên cậu. Vậy tên của cậu là gì?” Elijah
đưa tay ra như một dấu hiệu của tình bạn.
Nắm lấy bàn tay anh ta bằng
bàn tay run rẩy của chính mình, tôi đáp lại bằng một nụ cười. “Arthur. Arthur
Leywin, nhưng hãy gọi tôi là Art”
Trong vài giờ tiếp theo,
chúng tôi trao đổi những câu chuyện. Tuổi thơ của Elijah không có gì quá nổi
bật trước khi anh ta thức tỉnh sức mạnh của mình. Anh ta ở với trưởng lão vì
những đứa trẻ người lùn không thích chơi chung với loài người. Do đó, Elijah
chỉ dành phần lớn thời gian để đọc nhiều sách khác nhau. Lắng nghe cách anh ta
nói chuyện và biết về cuộc sống của anh ấy, tôi có thể hiểu tại sao anh ấy
trưởng thành hơn rất nhiều đối với một người bằng tuổi anh ấy. Anh ta chỉ nói
chuyện với người lớn, hầu hết là với trưởng lão, người đã chăm sóc anh ta. Và
chỉ sống trong một xã hội mà hầu như mọi người đều không muốn nói chuyện với mình
khiến anh ta trưởng thành nhanh hơn rất nhiều.
Tôi đã phá vỡ viên tinh thể
cuối cùng của chiếc găng tay để giảm đau một lần nữa khi Jasmine tỉnh dậy. Ngay
khi mắt cô ấy mở ra và thấy tôi đã tỉnh lại, cô ấy đã bật dậy và ôm tôi thật chặt.
Tôi có thể cảm thấy nước mắt của cô ấy khi họ rơi xuống người tôi.
“Cô rất xin lỗi, cô đã
không thể bảo vệ được cháu”, đó là tất cả những gì cô ấy có thể nói trong khi
cô ấy đang khóc.
“Ổn cả rồi cô Jasmine. Cháu
mới là người cứng đầu. Cháu xin lỗi đã kéo cô vào mớ hỗn độn này.” Tôi đã vỗ
lưng cô ấy. Có phải cô ấy luôn nhỏ thế này không nhỉ?
Cơ thể này bây giờ đã hơn
11 tuổi rồi, nhưng tôi cũng khá là cao so với tuổi mình. Tôi có chiều cao tương
đương với cô Jasmine, điều mà tôi chưa bao giờ nhận thấy cho đến bây giờ. Lớn
lên cùng cô ấy khiến tôi nghĩ rằng cô ấy luôn lớn hơn tôi.
“Đến lúc về nhà rồi” . Tôi
nói khi cả Jasmine và Elijah đều đỡ lấy tôi lên.
[] [] []