23/6/20

Chapter 4: Cuộc Sống Của Tôi Bây Giờ

[] [] []

GÓC NHÌN CỦA REYNOLDS LEYWIN:

Con trai cưng của tôi!

Tôi rất hạnh phúc khi chúng tôi có một đứa con trai. Khi nào thì em bé mới có thể bắt đầu tập luyện nhỉ? Khi nào thì tôi nên bắt đầu tập luyện trở lại? Trời ạ, tôi thật mong đợi đến ngày có thể dạy cho con trai của tôi tất cả về phép thuật. Tôi hy vọng thằng bé sẽ trở thành một Augmenter như ông già mình. Tôi có thể biết những điều cơ bản về Conjurer, nhưng tôi không ứng dụng nó vào thực tế ngoại trừ sử dụng nó như một hình thức rèn luyện tinh thần.

Alice, mặt khác, là một trong những người tài năng nhất mà tôi đã từng thấy. Ngay cả khi là một Emitter, cô ấy đã rất đặc biệt. Hồi đó, sau khi cô ấy đồng ý hẹn hò với tôi, cô ấy đã tham gia tổ đội của tôi và chúng tôi cùng nhau đi thực hiện nhiệm vụ. Khả năng phục hồi của cô ấy thật đáng kinh ngạc, nhưng điều khiến tôi sốc nhất là khi cô ấy sử dụng phép thuật chữa trị diện rộng để chữa lành các đồng minh bên trong vòng phép. Quả là một pháp sư thần kì! Và tôi là chồng của cô ấy!

Hehe… Sau bao năm tôi vẫn không hề thấy chán với điều đó.

Quay trở lại những ngày xưa tốt đẹp trước khi Alice muốn ổn định cuộc sống, chúng tôi thường đi vào Beast Glades và săn lùng quái thú mana. Quái mana là những động vật và sinh vật độc đáo khác nhau được sinh ra với khả năng hấp thụ mana vào cơ thể và tạo ra lõi mana của riêng chúng, thứ mà chúng ta gọi là lõi quái thú.

Lõi thú có vô số công dụng đặc biệt, khiến chúng rất có giá trị và được ưu chuộng nhiều. Tất nhiên, cấp lõi thú càng cao thì càng có giá trị. Các con thú Mana được phân loại từ cấp E (con bò răng nanh đã thuần hóa được sử dụng để cho thịt và da), cho đến quái vật cấp SS. Tôi không thể nói với bạn nhiều điều về bọn chúng, đơn giản là bởi vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy hay nghe thấy điều gì về chúng, nhưng có vẻ như chúng có tồn tại.

Nguyên tác vàng, luôn luôn cho rằng lũ quái mana mạnh hơn người của cùng cấp độ với chúng. Điều đó đơn giản là vì, ngay cả khi không có mana, thể chất của con thú đã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với thể chất người bình thường.

Mặc dù Beast Glades là một nơi rất nguy hiểm, miễn là bạn thận trọng và không bị lạc, thì việc giữ cho mình thoát khỏi rắc rối là điều khá dễ dàng. Những con thú mạnh hơn có xu hướng sống ở sâu trong các hầm ngục dưới lòng đất hoặc ở xa hơn. Vài chục km đầu tiên của Beast Glades được vẽ thành bản đồ rất rõ ràng, và miễn là bạn ít nhất là một thám hiểm gia cấp C, bạn sẽ ổn thôi.

Đôi lúc, có nhiệm vụ thường yêu cầu nhiều tổ đội thám hiểm. Mục đích chủ yếu là để vẽ bản đồ và thám hiểm các hầm ngục khó hơn mà chưa ai đặt chân vào. Nếu có một con quái mana có đủ sức mạnh để tạo hang ổ và có những con quái mana khác phục vụ cho nó, thì khá là chắc kèo trong đó sẽ có kho báu.

Tôi kể hết cho con trai mình, Art, tất cả điều này để tôi có thể tẩy nã... ý tôi là có thể khiến nó hứng thú với việc trở thành một thám hiểm gia khi trưởng thành.

Tôi không biết mình sẽ làm gì nếu Art bé bỏng không bao giờ thức tỉnh. Lạy chúa, không cần biết bao lâu, miễn là thằng bé có thể tập luyện để trở thành bất kỳ loại pháp sư nào, tôi sẽ là một người cha vô cùng tự hào và hạnh phúc.

Thật ra cũng dễ dàng phân biệt một người vừa thức tỉnh sẽ trở thành pháp sư gì, vì xung quanh Augmenters, Conjurers và cả Deviants sẽ hình thành một rào cản mờ, và nguồn mana xung quanh sẽ hành động khác nhau so với từng loại pháp sư trong thời gian này.

Augmenters, khi họ thức tỉnh lần đầu thức tỉnh, sẽ hình thành một loại rào cản có lực đẩy, ám chỉ rằng họ có dòng mana mạnh mẽ. Còn mặt khác, Conjurer sẽ hình thành một trường hút mana, chứng tỏ họ có mạch mana mạnh hơn. Tất nhiên là lực đẩy và sức hút mạnh hay yếu tùy thuộc vào khả năng bẩm sinh của từng người.

Tôi chẳng muốn khoe khoang đâu, nhưng lần đầu tôi thức tỉnh, khoảng tầm mười hai tuổi, thì tôi đang ngủ và lực đẩy mạnh đến mức khiến tôi trôi nổi trong không khí đến tận vài phút luôn đấy! Một lực mạnh đến nỗi có thể nhấc cả cơ thể người ư?

Vậy mà Alice lại vui khi tôi từ bỏ công việc thám hiểm giả và an cư lập gia đình, chứ không phải là tận dụng hoàn toàn khả năng thiên bẩm của tôi. Haizz... À mà Art, đừng kể mẹ con ta vừa nói thế.

Dù gì thì, ngay khi thằng bé thức tỉnh thì tôi sẽ bắt tay vào huấn luyện nó. Nếu nó trở thành một conjurer, tôi nghĩ tôi có thể kiếm cho thằng bé một giáo viên trong thị trấn, vì cả Alice lẫn tôi không đủ giỏi để dạy thằng bé…

…Là những gì tôi đang tính nói thì bỗng…

BÙM!

Và giờ, 3/4 ngôi nhà nổ tan tành...

Chuyện gì vừa xảy ra thế?

May mắn thay, tôi đã ở cùng Alice ở sân trước một chút sau bữa tối, nhưng... Art... Art bé bỏng vẫn ở trong nhà.

“ARTHUR !!”

Alice mặt cắt không còn giọt máu khi tôi thấy cô ấy tái nhợt đi, mắt mở to trong bàng hoàng và lo lắng. Tôi dìu vợ mình xuống trong khi che chở cho cô ấy bằng một thần chú tạm thời.

Tôi lao về hướng vụ nổ, bảo vệ cơ thể mình bằng mana. Đống vụn vỡ từ những gì còn lại của căn nhà đang bay về phía tôi liên hồi khi tôi tiến lại gần vụ nổ. Sau khi chật vật né tránh đống vụn vỡ bay tung tóe, tôi đã nhìn thấy nó.

Con trai tôi có một rào chắn mờ xung quanh thằng bé. Và còn tuyệt hơn nữa, lực đẩy do thức tỉnh đã tạo ra vụ nổ này. Thằng bé đang trôi nổi ở giữa cái hố đã thổi bay 3/4 căn nhà và cả sân sau của chúng tôi.

Haha…

Đôi chân của quỵ xuống, trong khi tôi tiếp tục há hốc khi chứng kiến điều này. Con trai của chúng tôi chỉ sắp 3 tuổi, và nó đã thức tỉnh. Chỉ mới 3 thôi…

“Chả biết nên cười hay khóc đây...”

“Reynold! Anh yêu!"

Tôi liếc nhìn vợ tôi mà miệng vẫn không khỏi sốc. Cô ấy chật vật từ từ tiến về phía tôi, sau khi không còn mảnh vỡ nào bị ném ra ngoài.

Cô ấy lần mò đến đây, dùng tay che mặt khỏi lực đẩy từ rào chắn bao quanh Art.

“Reynolds! Chuyện gì vừa xảy ra thế? Art đâu rồi?”

Tôi vẫn không thể nói thành lời nên tôi chỉ chỉ tay về phía con trai của chúng tôi.

Cô ấy nhìn về phía tôi chỉ và chỉ biết thốt lên. “Lạy chúa…”

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:

Chà, cảm thấy sảng khoái trong người, tập trung trí tuệ như vừa ăn Cool air vậy!

Cảm thấy thoải mái khi vừa đột phá xong, tôi nhắm mắt lại để kiểm tra lõi mana mới hình thành của tôi. Ôi lõi mana bé bỏng của tôi!

“ART! CON TRAI CƯNG CỦA MẸ! Con vẫn ổn chứ?”

Tôi thấy mẹ tôi lao đến đây trong khi cha tôi thì quỳ trên mặt đất.

Lần này ông ấy quậy gì để bị mẹ phạt thế kia?

Mẹ tôi nhấc bỗng tôi lên và ôm chặt tôi đến mức muốn gẫy cả xương.

Tôi cố gắng nói “Đừng khóc mà mẹ. Có gì không ổn ạ?”

Bà ấy không trả lời mà cứ nức nở ôm tôi. Cha tôi đến cạnh bà, vỗ về lưng bà và nở một nụ cười yếu ớt.

Sau khi bối rối một hồi, tôi đẩy người mẹ ra và nhìn xung quanh thì thấy bọn tôi đang đứng ở giữa một cái hố khổng lồ, và hầu hết căn nhà thì bay màu rồi.

…Cái lề gì thốn?

Ai đã gây ra điều này? Kẻ nào dám cả gan phá hủy căn nhà của một vị Vua!? Tên phản loạn này sẽ phải trả giá! Tôi sẽ săn lùng bọn chúng không nghỉ cả ngày lẫn đêm cho đến khi…

“Chúc mừng Art, con yêu. Con đã thức tỉnh rồi, nhà vô địch.”

Tôi đã gây ra điều này á?

Ở thế giới cũ của tôi, Trái Đất, thì hiện tượng tương tự cũng xảy ra khi một thanh niên thức tỉnh. Một rào chắn mờ có lực đẩy xuất hiện và bao quanh người vừa thức tỉnh. Tôi đoán là lực đẩy ở đây mạnh hơn nhờ có mana tồn tại trong khí quyển, thứ mà ở Trái Đất không hề có.

Từng là một vị vua thanh liêm chính trực, tôi quyết định xin lỗi vì... ừm... tình huống này.

“Xin lỗi, mẹ, cha. Con có gặp rắc rối không ạ?”

“Haha… Không đâu con yêu, con không gặp rắc rối gì cả. Chỉ là bọn ta lo lắng cho con thôi. Thật mừng là con vẫn ổn.” Mẹ tôi nói với đôi mắt ướt đẫm nước mắt.

Mặt khác, người cha ngốc của tôi lại khá hào hứng.

“Con trai ta là một thiên tài! Thức tỉnh khi chưa đầy ba tuổi! Thật không thể tin được! Thế mà ta tưởng ta là nhanh nhất rồi đấy chứ!”

Một khoảnh khắc tuyệt vời của gia đình bị phá vỡ khi hàng xóm đi ngang qua và la lên. “Chuyện quái gì vừa xảy ra ở đây thế!?”

“Haha, có lẽ tốt hơn hết chúng ta nên dọn dẹp đống này thôi.” Cha tôi mỉm cười và gãi đầu.

________________________________

Một vài tuần đã trôi qua kể từ khi tôi lần đầu thức tỉnh. Chúng tôi quyết định tạm thời giữ bí mật việc tôi thức tỉnh. Cha tôi đã liên lạc với các thành viên của nhóm thám hiểm giả hồi xưa của ông để giúp xây lại căn nhà, còn chúng tôi thì ở một quán trọ gần đó. Với các pháp sư Conjurers nâng mặt đất để làm nền cho nhà và các Augmenter làm công việc nặng nhọc, chỉ tốn vài ngày là đã xong căn nhà. Phép thuật quả là hữu ích! Ngạc nhiên thay, không ai trong số những thành viên cũ của cha tôi thắc mắc tại sao căn nhà lại nổ tung như thế.

Điều đó đã nói lên rất nhiều điều về người cha ngốc của tôi.

Trong suốt quá trình tái xây dựng lại căn nhà, sinh nhật của tôi cũng đến. (29 Tháng 5). Sáng hôm đó, cha mẹ đánh thức tôi dậy để tặng tôi một món quà trông như … một ổ bánh mì? trên tay họ.

Ahh! Là bánh kem!… Tôi sẽ dễ nhận ra nó hơn nếu nó là gì nếu nó không đen thui như thế kia.

Mở hộp quà ra, trong đó là một thanh kiếm gỗ được chạm khắc tỉ mỉ. Tôi ôm chầm cả cha mẹ, cảm ơn họ vì món quà và cái bánh.

Điều này khiến tôi khá ngạc nhiên, vì cha mẹ tôi không thèm tổ chức sinh nhật hai năm trước cho tôi, nên tôi nghĩ rằng ở thế giới này không tổ chức sinh nhật. Sau này thì tôi mới biết được rằng, sinh nhật được tổ chức lần đầu tiên vào tuổi thứ 3, vì có truyền thống rằng trước ba tuổi thì em bé rất dễ chết.

Đúng là quan niệm thời trung cổ.

Tôi cũng để ý thêm một điều thú vị khác.

Trẻ em và thanh niên ở đây đều phụ giúp gia đình trông nhiều việc như làm nông, hoặc làm phụ rèn, khiến tôi nhận ra nơi đây không có một hệ thống giáo dục bắt buộc.

Tất cả sự giáo dục sơ cấp đều là do gia đình mình dạy (như học đọc và viết).

Ngay khi tôi lên ba, mẹ tôi bắt đầu dạy tôi trong một khoảng thời gian nhất định, chỉ tôi cách đọc và viết. Quyết định làm một đứa con trai thiên tài, tôi giả vờ tiếp thu nhanh, và mẹ tôi rất vui khi tôi có thể đọc những cuốn sách khó hơn trong thư viện mà không nghi ngờ gì hết.

Những tuần rồi trôi qua khá nhanh. Sau khi thức tỉnh, cha tôi cố gắng dạy tôi những kiến thức cơ bản về mana và cách thức tập luyện. Ông ấy cố gắng đơn giản hóa hết sức để một đứa trẻ có thể hiểu, nhưng có vẻ nếu không có tâm trí của một người trưởng thành thì còn lâu tôi mới hiểu.

Kiến thức cơ bản gồm có:

Cách dễ dàng nhận biết sức mạnh của mình là màu của lõi mana. Khi bắt đầu có lõi, nó sẽ có màu đen, do máu lẫn những tạp chất khác trộn lẫn với hạt mana hình thành nên lõi. Khi lõi mana càng trở nên thuần khiết và các tạp chất bị loại bỏ, nó sẽ trở thành màu đỏ đậm. Từ đó, màu của lõi sẽ càng ngày càng sáng lên: từ đỏ sẫm -> đỏ -> đỏ nhạt.

Thứ tự màu sắc như sau: đen, đỏ, cam, vàng, bạc, rồi đến trắng.

Từ lõi đỏ đến lõi vàng, màu sắc chia làm ba màu chính như trên (Cam Đậm, Cam, Cam Nhạt). Nguyên tắc vàng trong phân biệt: lõi có màu càng nhạt, thì sức mạnh càng cao.

Mặc dù những kiến thức cha dạy khá hữu ích, nhưng tôi càng ngày càng thiếu kiên nhẫn với tốc độ dạy chậm như rùa bò thế này. Vài ngày sau, tôi hỏi mẹ tôi. “Mẹ, mẹ mua cho con sách về ma thuật được không ạ?”

Bởi vì mẹ tôi vẫn còn giữ liên lạc với Công Hội Mạo Hiểm Giả, bà ấy kiếm một đống sách và thao túng mana cơ bản và hình thức chiến đấu với những vũ khí khác nhau. Một số sách chỉ có ảnh minh họa cùng vài dòng chữ đơn giản về lý thuyết mana cô đặc, nhưng tôi lờ đi chúng. Mẹ tôi nhìn tôi một cách bối rối khi những cuốn sách tôi hứng thú toàn cấp độ cao. Bà ấy cho rằng tôi không hiểu được chúng đâu, nên cố đẩy đống sách đơn giản kia cho tôi, nói rằng đống sách đó mới dễ hiểu, nhưng cuối cùng mẹ cũng chịu thua.

Một ngày bình thường của tôi bao gồm học đọc và viết từ mẹ, và luyện tập cường hóa với cha. Sau khi ông nói qua những kiến thức nền tảng và ứng dụng cường hóa, chúng tôi bắt đầu luyện tập thể chất. Vì tôi vẫn còn rất nhỏ, không thể đấu tập với nhau nên chúng tôi chỉ chạy bộ và rèn luyện thể chất. Tôi nghĩ thấy một thằng nhóc ba tuổi tập hít đất sẽ là điều buồn cười nhất, vì cha tôi đã rất cố gắng nhịn cười.

Khi tôi không học, tôi thường chui vào phòng thư viện đã được xây mới để đọc và thiền định giúp cô đặc lõi mana.

Vài năm trôi qua, không có gì đặc sắc xảy ra, cho đến một hôm, trong lúc ăn tôi, cha tôi lên tiếng.

Em, anh nghĩ đã đến lúc kiếm cho Art một giáo viên thực thụ.”

[] [] []

#Darkie