[] [] []
“Khóc lóc cái gì nữa hả? Đáng ra giờ ngươi đã phải quen
với nước rồi chứ Sylv?”
“Kyuuuuu…” Sylvie cuối cùng cũng thoát khỏi tay thôi và
chạy bắn ra ngoài, trong khi vẫn ướt nhẹp.
“Haa…” Tôi chỉ biết lắc đầu và đi tắm.
Mặc một chiếc áo thun và cái quần bình thường, tôi nhìn
lại căn phòng tôi đã sống cả tháng trời lần cuối. Tôi đeo găng tay và chiếc nhẫn
vào, gói cái áo khoác và cái mặt nạ cùng những nhu yếu phẩm khác vào balo. Tôi
kẹp thanh Dawn’s Ballad và cây kiếm ngắn vào hai bên hông trước khi đi.
“Khi mọi chuyện trở xấu, cứ tin tưởng cô Jasmine nhé. Cô
ấy có thể là thành viên trẻ nhất, nhưng đừng đánh giá thấp sức mạnh và kinh
nghiệm của một Thám hiểm gia.” Cha tôi vừa khuyên tôi vừa ôm tôi thật chặt lần
cuối.
“Sao anh hai với Sylviee lại đi nữa rồi?? Hông chịu đâu!
Ở lại đi mà!” Em tôi giờ đã nhận ra rằng tôi sẽ không ở nhà một thời gian nữa.
Con bé ôm chặt người tôi và không chịu buông ra.
“Con à, anh con sẽ về sớm thôi mà.” Mẹ tôi cố gắng an ủi
Ellie.
“HÔNG HÔNG HÔNG CHỊU ĐÂU! Ở lại đây đi mà!!” Con bé chả
thèm nghe nữa và vừa khóc vừa hét to.
Tôi quỳ xuống và ôm lấy con bé.
“Này, em ở lại đây thay anh bảo vệ bố và mẹ trong khi
anh đi xa một thời gian nhé Ellie? Em đã lớn rồi mà nhỉ?”
“UUuuu…hic…Em sẽ bảo vệ họ.…” Tôi lau đi dòng nước mắt
đang lăn dài trên má con bé.
“Giỏi lắm. Anh trai em chỉ đi một chút thôi, và anh sẽ
quay lại sớm với em. Anh sẽ yên tâm hơn nếu như anh biết người mạnh mẽ như em gái
bé bỏng của anh sẽ bảo vệ gia đình đình mình.”
“Dạ!” Ẩn sau đôi mắt ứ đầy nước ấy chứa một lòng quyết
tâm rất lớn.
Xoa đầu Ellie, tôi ôm cha và mẹ lần cuối. “Chúng ta sẽ rất
nhớ con đấy. Đừng quên là luôn đeo cái nhẫn đó trên tay của mình nhé?” Mẹ tôi vừa
dặn dò vừa ôm chặt lấy tôi.
“Nhớ giữ an toàn và biết giới hạn của bản thân nhé,
Arthur.” Cha tôi khuyên tôi lần cuối.
Biết giới hạn của chính bản thân.
Tôi xuống cầu thang chính để gặp cô Jasmine đang đợi
tôi.
Tôi vẫy tay tạm biệt họ lần cuối, em gái tôi vẫy cả hai
tay mình để tiễn tôi với vẻ mặt mếu máo trong khi cố gắng kiềm chế hai dòng nước
mắt sắp tuôn ra.
“Đi thôi nào, cô Jasmine.” Tôi vừa nói vừa đeo cái mặt nạ
và khoác cái áo lên.
Cô ấy chỉ khẽ gật đầu, và bọn tôi đi đến khu thị trấn của
Hội mạo hiểm giả.
______________________________________
Sảnh trong Hội không giống những gì tôi mong đợi cho lắm.
Tôi nghĩ trong đầu rằng đây sẽ là một nơi đầy rẫy những tên côn đồ ngồi xung
quanh chè chén say xỉn. Thay vào đó, nơi đây là một khu nhà bằng đá, với nội thất
được thiết kế tỉ mỉ, sang trọng. Các thám hiểm gia đang ngồi ở các bàn sắt đều
liếc nhìn khi bọn tôi đi qua. Cả khu này có các vật phẩm trang trí cực kì đẹp
và sang chảnh, và có vẻ không hợp với những tên thám hiểm gia trông có vẻ “man
rợ” kia, nhưng tôi vẫn tiếp tục đi qua chúng.
“Chào mừng cả hai đến với Hội! Tôi có thể giúp gì hai
người?” Người phụ nữ tiếp tân nở một cười tươi.
Trước khi tôi kịp nói gì, cô Jasmine chuyền một thứ gì
đó cho người tiếp tân.
“Tôi muốn tài trợ cho cậu ta để cậu ta thực hiện bài kiểm
tra đánh giá cấp bậc.” Mặt cô ấy vẫn không có tý cảm xúc gì.
“V-Vâng! Tôi hiểu rồi.” Cô tiếp tân gật đầu lia lịa, và
đưa cho cô Jasmine thứ mà cô ấy vừa chuyền cho cổ.
“Làm ơn, hãy đi cùng tôi.” Cô ấy dẫn bọn tôi đi qua cái
cửa phía sau.
*Xì xào* *xì xào*
“Oy, có người sắp thực hiện bài kiểm tra đánh giá cấp bậc
kìa.” Tôi nghe thấy những tiếng xì xào nhỏ xung quanh sảnh Hội.
Tôi kiềm lại những câu hỏi trong đầu và tiếp tục đi theo
người tiếp tân. Qua cánh cửa ấy, chúng tôi ở bên trong một căn phòng nhỏ với
hai cái ghế đặt đối diện nhau. Ở phía cuối căn phòng là một cái bàn đặt đối diện
cái cửa, có một người đàn ông gầy gò đang ngồi cúi đầu xuống.
“Hmm?”
Người đàn ông ngước lên nhìn với khuôn mặt khá nhọn. Ông
ta có mái tóc màu nâu chẻ đôi. Mắt kính ông ta dày như đít chai và không hề có
gọng, khiến đôi mắt đã hí của ông ta càng sắt bén hơn.
Người tiếp tân kế bên bọn tôi cuối chào kính cẩn trước
khi giải thích, “Thám Hiểm Gia hạng A, Jasmine Flamesworth muốn cho ... ừm...
quý ông đây thực hiện bài kiểm tra đánh giá cấp bậc.”
“Ah! Quý cô Flamesworth. Cô dạo này vẫn khỏe chứ? Dù sao thì,
tôi cũng vừa mới gặp cha cô xong đấy” Người đàn ông gầy gò đứng dậy và đi về
phía bọn tôi.
Tôi quay sang nhìn cô ấy và thấy cô ấy cúi đầu chào ông
ta. Và điều làm tôi khá ngạc nhiên là cô ấy nắm chặt nắm đấm của mình khi nghe
ông ta nhắc đến cha cô ấy.
“E hèm… Dù sao thì, thật vinh hạnh khi gặp cậu! Tên ta
là Kaspian Bladeheart và ta quản lý cả chi nhánh này. Cậu chắc là bạn của quý
cô Flamesworth đây nhỉ? Vậy, ta nên gọi cậu là gì đây?” Ông ta nhìn chăm chú
vào người đeo mặt và con thú kì lạ trên đầu cậu ta.
“Kuu!” Sylvie trả lời thay tôi.
Tôi đã bắt Sylvie chuyển về hình dạng gốc trong lúc tôi
làm Thám Hiểm Gia, nên cái sừng của nó nhổng lên, và những cái gai đỏ của nó
cũng lộ ra.
“Cứ gọi tôi Note là được.” Đây sẽ là nhân dạng của tôi từ
giờ trở đi. Tôi nghĩ ra cái tên này lúc tôi nhìn vào cái mặt nạ của tôi. Cái vệt
xanh trải trên đó làm tôi nghĩ đến kí hiệu nốt nhạc (nốt nhạc = Note).
Kaspian vẫn quan sát Sylvie một cách tò mò, nhưng cuối
cùng thì ông ta cũng không phiền khi có một con thú lạ trên đầu tôi. Bởi vì
tính chất công việc của mình, việc người khác sở hữu thú mana cũng chẳng làm ông
ta ngạc nhiên nữa. “Ồ vâng! Vậy… Ngài Note, chúng ta sẽ coi như cô Flamesworth
đây là người đảm bảo cho cậu. Cậu đã biết quy trình làm việc ở đây chưa?”
Tôi chỉ biết lắc đầu và lắng nghe ông ta giải thích. “Một
Thám Hiểm Gia hạng B hoặc cao hơn sẽ có quyền tài trợ, đảm bảo giúp cho một
Thám Hiểm Gia khác thực hiện buổi kiểm tra cấp bậc. Tùy vào trình độ của cậu,
buổi kiểm tra sẽ đáng giá và xếp loại cậu vào cấp bậc phù hợp. Buổi kiểm tra cấp
bậc chỉ kiểm tra thực hành thôi. Và giờ, qua vũ khí của cậu, ta cho cậu là một
dạng Đấu Sĩ hoặc pháp sư Augmenter phải chứ?” Ông ta nhìn cái gậy đen kì lạ được
thắt bên dưới thanh kiếm của tôi một cách tò mò.
“Đúng vậy.”
“Được rồi! Thường thì sẽ phải nộp đơn trước và có người kiểm
tra lõi mana của cậu trước kì thi, nhưng đích thân cô Flamesworth đây đảm bảo
cho cậu, thì ta sẽ cho qua hết đống thủ tục rườm rà ấy. Mary, dẫn cả hai bọn họ
đến sảnh kiểm tra.” Ông ta hộ tống bọn tôi đến một cánh cửa khác.
“V-Vâng! Thưa Ngài Note và Quý cô Flamesworth, xin hãy
đi với tôi.”
Tôi vừa đi vừa nhìn cô Jasmine qua cái mặt nạ này. Đây
là là lý do cô ấy muốn là người đồng hành với tôi ư? Nhà Flameworth nổi danh đến
mức này sao?
Tôi nheo mắt lại, cố thích ứng với sự thay đổi độ sáng một
cách đột ngột sau khi ra khỏi hành lang tối om đó. Chúng tôi đang ở trong một
căn đấu trường sáng rực với nền bằng đất. Dãy ghế ngồi là các bậc thang, và có
rất ít người xem trong đây, chỉ khoảng 10 người ngồi ở các vị trí ngẫu nhiên.
Trên khán đài có hai pháp sư Augmenter đang giao tranh với nhau.
“Xin hãy theo tôi đến chỗ ngồi của các vị. Hôm nay cũng
có vài người kiểm tra nên cứ ngồi yên đợi đến khi giám khảo gọi tên nhé.” Cô tiếp
tân cúi chào bọn tôi lần cuối trước khi bước xuống dãy ghế bằng đá dưới kia.
Tôi nghiên người về trước và đặt Sylvie xuống. Cô Jasmine
chỉ ngả người ra sau, khoanh hai tay quan sát.
“Haa!” Một gã pháp sư bự con cầm cây giáo với quả đầu trọc
lóc đang gặp khá nhiều khó khăn với đấu thủ của ông ta, một người đàn ông nhỏ
con hơn với mái tóc màu đen và có một vết sẹo chạy dọc trên má mình. Ông ta ta
dễ dàng né được những cú vung vụng về của gã to con kia.
Người đàn ông với vết sẹo trong khá chán nản, bởi ông ta
còn chả thèm dùng tới thanh kiếm trên tay phải của mình.
“Nhận lấy này!” Dám hét to đòn tấn công tiếp theo của
mình cho đối phương biết thì hoặc ông ta là một kẻ có bản lĩnh, hoặc ông ta chỉ
là một tên mới vào nghề. Trong trường hợp này, vế sau có vẻ hợp với ông ta hơn.
Thanh giáo ông ta giơ cao quá đầu bỗng nhiên phát ra một
ánh sáng cam nhạt, bao phủ vũ khí ông ta.
Người đàn ông mặt sẹo nhướng mắt ngạc nhiên một xíu,
nhưng rồi ông ta trở lại vẻ bất cần khi nãy.
“Hell Smash!” Gã to con quật mạnh thanh giáo xuống. Giống
như cách các pháp sư Conjurer đọc thần chú để tập trung vào phép của họ, nhiều
pháp sư Augmenter cũng làm tương tự, như đọc to tên đòn của họ. Tuy nhiên, với
đòn tân công đơn giản vừa rồi thì có vẻ không cần thiết.
Chỉ khẽ lắc đầu, người đàn ông mặt sẹo giơ cao thanh kiếm
của mình lên.
*CLANG*
Thanh giáo bật ngược ra, bay thẳng lên không, gây shock
cực mạnh cho gã đàn ông kia. Ông ta chỉ biết nhìn bàn tay trống không của mình.
“Kĩ năng sử dụng giáo của ông là quá sức kém cỏi, và kĩ
năng nhận thức của ông trong giao tranh gần như bằng không... và tôi vẫn còn hiền
chán đấy. Ông quá phụ thuộc vào sức mạnh vật lý của mình, và không thèm sử dụng
mana để cường hóa. Nên đòn tấn công vừa rồi của tôi đã làm ông mất thăng bằng.
Mặc dù trong đây ghi là ông đã 35 tuổi, nhưng lõi mana của ông vẫn chỉ ở mức
cam đậm. Thường thì tôi sẽ cho những người tầm cỡ ông ở hạng E thôi, nhưng thấy
rằng ông là hệ lửa, và cái đòn hồi nãy của ông có bốc được tý “lửa”, tôi sẽ cân
nhắc cho ông hạng...D.
Tôi cũng gật đầu đồng tình với cách đánh giá của giám khảo
mặt sẹo.
“TIẾP THEO! DIANE WHITEHALL!” Ông ta hét to lên, còn gã
trọc lóc hồi nãy mệt mỏi nhặt thanh giáo của mình lên và bước xuống hàng ghế.
“Vâng! Đợi tý ạ!” Một người phụ nữ ở bên kia khán đài chạy
vội xuống, xém nữa vấp ngã.
Một cô ấy tuổi teen có khuôn mặt đầy tàn nhang, mái tóc
xoăn, màu nâu của cô ta được cột lại và cô ta mặc một bộ áo choàng của pháp sư.
Cô ấy lò mò tìm cây gậy phép của mình và xém nữa làm rớt nó khi cô ta lôi nó từ
trong túi của cái áo choàng.
Tôi có tiếng xì xào và cười đùa trên khán đài từ những
khán giả khác.
“Pfft! Trận này chắc tấu hài đây!” Tôi nhìn sang bên trái
và bắt gặp một thằng nhóc đang cười và chỉ vào cái cô gái đang dưới sân.
Tôi khá ngạc nhiên khi thấy cậu ta trông không lớn tuổi
hơn tôi là bao. Qua bộ đồ của cậu ta mặc, tôi chắc chắn cậu ta là một quý tộc.
Cậu ta có mái tóc màu vàng ánh với đôi mắt màu xanh đục. Tôi phải thừa nhận là
dù nó khá láo toét, nó cũng khá là điển trai, mà tôi chắc nó cũng biết điều
này. Kế bên cậu ta là một thanh gậy gỗ màu trắng bạch còn cao hơn cậu ta. Gắn
trên đỉnh cây gậy là một viên ruby màu rực rỡ.
Tôi quay đầu lại và tập trung vào trận đấu ở dưới.
Người giám khảo mặt sẹo trở lại hàng ghế ngồi, thay cho
ông ta là một người phụ nữ đeo cái nón vành rộng thường thấy ở các pháp sư
Conjure. Tôi cũng không ngạc nhiên lắm khi biết sẽ có mỗi giám khảo khác nhau
kiểm tra cho mỗi loại pháp sư khác nhau.
Cái cô giám khảo đó có làn da nhợt nhạt với đôi mắt nhỏ.
Khoác trên người cô ta là một áo choàng Conjurer màu vàng, trùng màu với cái
nón. Cô ta ra hiệu cho khán đài yên lặng.
“A hèm! Diane Whitehall, 18 tuổi, một pháp sư Conjurer
có lõi mana màu cam nhạt và sử dụng độc kĩ năng phép chuyên về hệ Thủy.
Hãy cùng bắt đầu nào.” Cô ta ném tấm giấy về phía người giám khảo mặt sẹo và nhất
cây gậy phép màu xám của mình.
Khi mà một pháp sư Conjurer đã đạt được tới lõi màu cam,
hầu như ai cũng chỉ tập trung hoàn toàn vào một hệ duy nhất mà họ sử dụng tốt
nhất, thay vì tốn thời gian để thông thạo hết 4 nguyên tố. Sử dụng độc một kĩ
năng phép, trong trường hợp của cô ấy có nghĩa là cô ấy chỉ tập trung hoàn toàn
vào phép hệ Thủy. Thông thạo hai hệ trở lên sẽ có một bài kiểm tra gắt hơn để
kiểm chứng xem họ có thật sự thông thạo cả hai hệ hay không.
Ngay lập tức, cô gái tàn nhang kia lẩm bẩm một thần chú
và một bóng nước bao quanh cô ta.
Kiến thức cơ bản trước khi giao tranh của một pháp sư Conjurer
là phải thi triển phép phòng thủ trước. Họ luôn phải đề phòng kĩ như thế do họ
không thể cường hóa cơ thể với mana.
Ít nhất thì cô ta cũng có tý kiến thức cơ bản.
Người giám khảo thì ngược lại, chả thèm thi triển phép
phòng vệ nào, mà cô ta chọn tấn công trực diện.
“Sandstorm!” (Bão Cát) Người giám khảo với làn da nhợt
nhạt hét lên và một luồng cát bay xung quanh cô gái tàn nhang và lớp bóng nước.
Đống cát hòa lẫn vào nước, và sau đó thì biến thành đống
bùn bầy nhầy.
“Hủy! Đống bóng nước đầy bùn tan ra ngay khi cô gái tàn
nhang hủy phép của mình. Nhảy lùi về sau, cô ấy thi triển phép khác và một bóng
nước bị nén lại hình thành ở đầu gậy phép.
“Aqua cannon!” (Thủy Pháo) Cô ấy la lên, các bóng nước lập
tức bắn ra về phía người giám khảo với một tốc độ bàn thờ.
Người giám khảo khiến tôi ngạc nhiên khi cô ta nhanh
chóng né hết đống nước thay vì chặn chúng bằng phép. Nghĩ lại thì, đây cũng là
lần đầu tiên tôi chứng kiến hai pháp sư Conjurer giao tranh. Đây sẽ là cơ hội
hiếm có để xem sự khác biệt trong cách thức chiến đấu của pháp sư Conjurer so với
pháp sư Augmenter.
“NỔ!” Cô gái tàn nhang hét lên và chúi cây gậy xuống.
*BOOM*
Cái cậu nhóc quý tộc mà làm tôi nhớ đến tên Feyfey hồi
còn ở Vương Quốc Elf đang chăm chú quan sát diễn biến trận đấu. Tôi có thể thấy
rằng cậu ta khá là ngạc nhiên khi chứng kiến kĩ năng của cô gái vụng về đó.
Tôi quay sang cô Jasmine. “Con bé đó cũng không tệ lắm.”
Cô ấy thì thầm với tôi.
Cả sàn đấu mịt mù bụi, che hết tầm nhìn của cô gái tàn
nhang.
Đám bụi tan đi, và mọi người nhận ra không có ai ở đó cả.
Bỗng nhiên, bên dưới mặt đất chỗ cô gái đó đang đứng,
người giám khảo nhảy lên phía sau Diane và gõ nhẹ cây gậy vào đầu cô gái tàn
nhang.
“Éccc!” Diane giật mình nhảy lên phía trước.
“Tôi phải thừa nhận... trình kiểm soát của cô khá là tốt
đấy, quý cô Whitehall. Cô có vẻ quá tự tin với đòn phép vừa rồi nên chẳng thèm
thi triển phép bảo vệ mình gì cả. Nhưng nhìn chung thì khả năng điều khiển mana
và tốc độ thi triển phép khá là tốt. Hạng C!”
Diane thở dài một cách yên tâm. Trở thành một thám hiểm
gia hạng C vào độ tuổi này cũng là một chiến tích đáng tự hào.
“Tiếp theo! Elijah Knight!” Người giám khảo Conjurer
nói.
“Đây…” Ở phía hàng ghế bên phải tôi, một cậu nhóc trẻ
hơn tên nhóc tóc vàng khi nãy đứng lên. Trông cậu ta như một thanh niên nghiêm
túc, với mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng che hết phần trán. Mặt cậu ta trông khá
nghiêm trọng, với cặp kính dày khiến cậu ta trông trưởng thành hơn so với tuổi
thực của mình. Cậu ta chỉ mặc một cái áo tay dài và một cái quần đen, và có vẻ
cậu ta không dùng bất kì vũ khí gì. Tôi cứ nghĩ cậu ta là một pháp sư Augmenter
nhưng do cô giám khảo ban nãy không hề
đi ra đã khiến tôi nghĩ lại.
Bỗng nhiên, cô tiếp tân chạy lên và thì thầm gì đó vào
tai cô giám khảo kia.
Mắt cô giám khảo với làn da nhợt nhạt bỗng mở to ra, và
cô ấy nhanh chóng phát biểu.
“Elijah Knight, 10 tuổi… A hèm. Tôi vừa được thông báo về
hoàn cảnh đặc biệt của cậu. Bây giờ, cậu sẽ là một thám hiểm gia hạng B.”
Hạng B vài độ tuổi đó mà chẳng cần thực hiện bài test cấp
bậc ư?
Tôi có thể nhận ra vẻ mặt khó tin của nhiều người. Ngay
cả người giám khảo Augmenter ban nãy cũng khá là ngạc nhiên.
Cậu thanh niên nghiêm túc kia liền ngồi xuống.
“Tiếp theo! Lucas Wykes!” Cô ấy tiếp tục.
“Hmph! Cuối cùng cũng đến lượt mình!” Cậu ta nhảy ra khỏi
chỗ ngồi và ung dung bước về phía sàn đấu.
Người giám khảo nhìn qua đống giấy tờ, và giọng cô ta trở
nên ngạc nhiên hẵng. “Lucas Wykes, 11 tuổi. Là pháp sư Conjurer với lõi màu...
vàng đ-đậm! Sử dụng độc kĩ năng phép chuyên về hệ Hỏa.”
Cái đeó? Lõi cậu ta đã đạt màu vàng đậm rồi á? Kinh vồn
thế?
“Sẵn sàng phục vụ!” Lucas cúi mình làm màu.
“Được thôi, hãy bắt đầu nào.” Người giám khảo lắp bắp.
Mặt cậu ta nghiêm túc trở lại, Lucas lập tức nhảy lùi về sau, lầm bầm khai triển một thần chú. “Trỗi dậy đi, hỡi Flame Guardian (Hỏa Cận Vệ) của ta!”
Một cột lửa bắn thẳng lên trước mặt cậu ta, đó là một thực
thể bằng lửa, có hình dạng người cao tầm 2m.
Tôi có thể nghe được tiếng huýt sáo đầy ngạc nhiên của
người giám khảo.
Flame Guardian của cậu ta lao đến chỗ người giám khảo
đó, và tôi nghe Lucas thi triển một thần chú khác.
Đúng là nhỏ mà có võ. Hèn gì cậu ta có thái độ láo xược
như thế.
Cô giám khảo Conjurer nhướng lông mày ngạc nhiên, thi
triển một phép thuật khác.
“Earth’s Tomb! (Thổ Ngục)”
*Boom*
Một khối đất đặt ngay lập tức giam Flame Guardian lại,
ngăn không cho nó di chuyển.
Kế hoạch khá đấy. Tên Flame Guardian đó sẽ tự biến mất
khi sử dụng hết số oxy trong Thổ Ngục.
Lucas liền nở một nụ cười, và hét to, “Quá trễ rồi!
Ember Wisps (Chuỗi Hồng Than)!”
Viên đá ruby đính trên cây gậy phép của cậu ta phát ra
màu cam, bắn ra một tia sáng vào không khí. Tia đó lập tức nổ như pháo bông đêm
30 tết, tạo ra những dòng lửa trôi nổi. Các dòng lửa đó trôi nổi xung quanh sàn
đấu, bao quanh lấy cả hai bọn họ.
“Thằng nhóc đó khá đấy.” Tôi nghe thấy lời khen hiếm hoi
của cô Jasmine.
Người giám khảo lập tức trở nên nghiêm túc.
Tôi khá bối rối không biết mấy đống lửa trôi nổi đó có
tác dụng gì thì ngay lập tức, tôi liền hiểu ra.
“Khắc xuất!” Cậu ta giơ gậy của mình lên qua đầu và lao
về sau.
Ngay lập tức, đống lửa trôi nổi lập tức bắn những tia lửa
vào người giám khảo.
“Stone Shard Field!”
(Vùng Đá Mảnh) Người giám khảo chũi đầu gậy xuống. Khu vực xung quanh cô
ta sáng rực lên một màu vàng trước khi hàng loạt đất đá xung quanh bắn thẳng
lên trên. Đống đất đá đó hình thành một cái khiên đỡ để đỡ các tia lửa. Không
những đỡ chúng, mà nó còn hướng những tia lửa đó bay ngược về phía Lucas.
“Hủy!” Lucas tái mặt hét lên. Đống lửa trôi nổi trên
không tan biến, nhưng còn những tia lửa đã bắn ra vẫn đang tiến thẳng về phía cậu
ta.
Hướng cây gậy của mình về đống lửa đang tiến lại gần, cậu
ta hét lên, “Fire Twister!” (Hỏa Lốc)
Một cơn lốc bằng lửa to hiện ra, hút hết các tia lửa vào
trong nó.
“Pierce.” (Xuyên Thủng) Người giám khảo nói nhỏ. Đống đất
đá ngay lập tức bắn thẳng về phía lốc xoáy của Lucas. Đống đá sắc bén ấy lập tức
đâm xuyên qua cơn lốc của cậu ta và phá tan nó. Đống đá dừng ngay trước mặt
khuôn mặt tái mét của Lucas.
Tên nhóc quý tộc đó gục xuống trong thất bại, đầm đìa mồ
hôi vì sử dụng quá nhiều mana.
Đống đá xung quanh Lucas rơi xuống khi người giám khảo hủy
thi triển.
“Khả năng điều khiển và sự sáng tạo trong combo phép của
cậu đáng kinh ngạc đấy. Cậu sẽ có một tương lai tươi sáng. Khả năng kiểm soát
lương mana hấp thụ của cậu sẽ cần cải thiện thêm, nhưng tôi rất mong chờ xem cậu
sẽ đến mức nào trong tương lai. Tôi nghĩ cậu xứng đáng với hạng B đấy!” Cô ấy
tuyên bố và nở một nụ cười với cậu ta.
“WOAH!” “Lại thêm một tên quái vật khác á!?” “Thằng này bật tool hack đấy à?” “Gah! Thôi
chắc về nhà nuôi cá và trồng thêm rau mẹ cho rồi”
Tôi nghe một số khán giả đã thực hiện bài test lẩm bẩm với
nhau một cách hào hứng.
“Thường thôi!” Lucas đứng dậy, phủi đống bụi trên đồ và
cố giữ một khuôn mặt cool ngầu, nhưng khá rõ ràng là cậu ta đang rất sung sướng
sau khi nghe vị giám khảo nói.
Cậu ta trở lại chỗ ngồi hồi nãy của mình, còn người giám
thị ban nãy có vẻ không hề mệt mỏi gì, nhường sân khấu cho ông giám khảo mặt sẹo
kia sang.
Ông ta đứng lên vươn vai và high five vị giám khảo khác
rồi nhìn vào tờ ghi chú của mình.
“Thí sinh tiếp theo, Note! Xin hãy xuống đây!” Ông ta
nói to.
Jasmine đặt tay lên vai tôi. “Chúc may mắn nhé.”
Tôi gật đầu và bước xuống, để Sylvie lại với cô ấy.
“Có vẻ cậu ở đây để đánh giá do điều kiện đặc biệt, bởi trong
đây chả có thông tin gì về cậu hết. Okê! Để xem cậu làm ăn thế nào!” Ông ta
nhìn tôi một cách tò mò, cố đoán xem tôi trông như thế nào đằng sau cái mặt nạ.
Và khi ông ta định rút kiếm ra, một giọng nói vang lên
ngăn ông ta lại.
“Tôi sẽ là người kiểm tra thực lực của thí sinh này,
George.”
Quay đầu lại, tôi thấy người đàn ông gầy gò ban nãy,
Kaspian đang đi về phía bọn tôi.
“T-Thưa ngài? Ngài sẽ đích thân kiểm tra năng lực của
thí sinh này ư? Tôi xin thứ lỗi nếu có mạo phạm gì, nhưng liệu có cần thiết để
một thám hiểm gia hạng AA hạ mình kiểm chứng thí sinh này?”
Người giám khảo mặt sẹo khá lúng túng khi biết chính
Kaspian sẽ là người kiểm tra tôi.
Hạng AA cơ đấy! Càng về sau thì sự khác biệt trong cấp bậc
sẽ càng lớn. Làm một thám hiểm gia hạng AA, có nghĩa là sức mạnh của người đó bằng
với 10 người hạng A. Và đó chỉ là ước tính nhỏ thôi. Ông ta sở hữu sức mạnh tột
đỉnh trong vương quốc loài người. Kể cả ông nội Tess cũng chỉ được xem là hạng
AA khi ông ta biến thành dạng thú thứ hai.
“Người tài trợ của cậu ta có mối quan hệ mật thiết với
tôi, nên tôi cảm thấy cần phải đích thân mình kiểm chứng thực lực người này.”
Ông ta vừa cười, vùa rút thanh kiếm rapier mỏng ra.
“Hãy cùng bắt đầu nào.”
[] [] []
#Darkie