[] [] []
Một vệt máu bắt đầu lan ra từ bên dưới phần còn lại của áo
tôi, tôi chỉ kịp né tránh ngọn giáo dây leo khỏi đâm thẳng vào tim trong gang tấc.
Tim tôi đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, tôi nghĩ
lần này chết chắc rồi. Tôi đã suýt chết. Cảm giác này khác với những lần cận kề
diêm vương trước đây. Tôi có thể đã chết trong giây lát đó; và người xuống tay
lại là Tess.
Tôi biết ngay là phụ nữ rất nguy hiểm mà.
Ngọn giáo dây leo tiếp tục sượt qua mặt khiến tôi nhăn
nhó khi cảm thấy máu chảy xuống má.
Tôi gần như cười thầm trước tình huống hài hước đang hiện
ra trong tâm trí mình. Bàn tay của ông nội Virion đặt lên trên cái kén , nhưng
ngay khi tôi đến gần cô ấy, một đám dây leo giống như ngọn giáo tự động khóa chặt
tôi như muốn giết người? Tôi biết rằng, tận sâu trong thâm tâm, Tessia vẫn còn giận tôi.
Tôi nhổ ngọn dây leo đen giống như ngọn giáo lên, trước
khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Cái kén quấn quanh Tess bắt đầu mở rộng, vô số
dây leo nổi lên từ mặt đất bên dưới cô.
“Kuu!” ‘Papa, papa vẫn không sao!’ Tôi nghe thấy tiếng Sylvie
ríu rít gần ông nội.
Ông nội Virion thả lỏng vai, thở phào nhẹ nhõm. “Ta nghĩ
cháu suýt chết rồi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“À, tình huống này có chút kì quái, thực sự cháu cũng
không biết chuyện gì đang xảy ra nữa ạ, ông nội. Có lẽ cháu gái của ông không
thích cháu nữa.” Tôi chật vật quay qua cười với ông, khiến ông không khỏi phì
cười trước tình huống này.
Sau khi một lớp dây leo dày khác đan xen xung quanh cái
kén của Tess, hàng chục sợi dây leo động đậy, một lần nữa, bắn vào tôi. Chỉ
mình tôi.
“Kuu” ‘Chúng ta làm gì đây ạ?’
Sylvie, ngồi cạnh ông nội, nghiêng đầu bối rối, vì kẻ
thù lại là mẹ nó.
‘Ta muốn ngươi ở lại với ông nội Virion. Vì lý do nào đó
mà cô ấy chỉ nhắm vào ta.’
Sau khi tránh được một đợt tấn công của dây leo, tôi tránh xa ông nội và Sylv. Ông nội đã cạn kiệt tất cả mana của mình để triệt tiêu luồn sát khí đen tối trong gần hai ngày liên tục, và tốt hơn hết là không sử dụng đến Sylv cho đến khi tôi biết chính xác ý nghĩa của nó.
Hơn thế nữa, ‘Tess’ đã trở nên sáng tạo hơn trong các cuộc
tấn công; làn sóng dây leo tiếp theo của cô ấy thậm chí còn được viền thêm những
chiếc gai nhọn. Khi tránh chúng, tôi càng chắc chắn rằng ý chí thú cực kì quyết
tâm trong việc giết được tôi. Và mọi việc càng khó nhằn hơn khi chiếc nhẫn đang
đốt cháy da tôi đến mức gần như không thể chịu đựng được nữa của tôi.
Có thể là ý chí đang chết dần chết mòn của Elderwood Guardian
mong muốn trả thù tôi vì tôi là người đã đánh bại nó trong ngục tối? Nếu như vậy,
tôi hy vọng tôi sống đủ lâu để tìm hiểu.
Chán nản, tôi rút thanh kiếm ra khỏi nhẫn không gian của
mình, nhưng khi tôi làm thế, có một thứ khác đã xuất hiện cùng với nó.
Khi Dawn’s Ballad kịp thời xuất hiện trong tay tôi, một
quả cầu nhỏ bắn ra khỏi vòng tròn về phía cái kén.
Đó là quả cầu mà ông chủ tiệm trông giống người vô gia
cư đã cho tôi!
Quả cầu trong suốt, có kích thước bằng một viên bi, lấp
lánh với một loạt các màu sắc.
Cái quái gì thế?
Ông nội Virion cũng nhận thấy điều đó nhưng ông chỉ nhìn
tôi bối rối; có lẽ nghĩ rằng tôi đã cố tình làm điều đó.
Các vệt ánh sáng thoát ra từ các kẽ hở ở giữa các dây
leo khi quả cầu chìm vào cái kén.
* BÙM! *
Trước khi chúng tôi kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, chiếc
kén nổ tung, để lộ một Tessia với mái tóc đen đầy bí hiểm.
Khi quả cầu chui vào bụng cô ấy, nơi có lõi mana, làn da
tái nhợt của Tess đã trở lại bình thường, không, vượt quá bình thường. Làn da trắng
ngần như ngọc trai hoàn hảo của cô ấy dường như tỏa nắng, mái tóc đen của trở lại
màu vàng ánh kim ban đầu.
Tessia vẫn bất tỉnh, nhưng những sợi dây leo quấn quanh người
giữ cô lại và không may - thuận tiện che luôn những chỗ cần che.
Ngoại hình của cô ấy không phải là điều duy nhất đã thay
đổi. Khi quả cầu biến mất hoàn toàn trong bụng, cơ thể Tessia, theo một cách thần
bí nào đấy bị bao phủ trong hào quang mà tôi chưa từng thấy trước đây; khác biệt
rõ rệt với mana thông thường tồn tại trong khí quyển.
Bao quanh cô ấy là những ngọn lửa đang cháy hừng hực cùng
những viên ngọc lục bảo rực rỡ. Hàng triệu đốm than hồng hình lá cây tạo nên
hào quang độc đáo này. Khi hào quang ngọc lục bảo mở rộng, dây leo đen lúc trước
chuyển sang màu xanh ngọc bích thanh tao. Ngay cả khi hào quang mê hoặc đến gần,
không hiểu sao tôi lại không sợ nó. Trước khi nó chạm đến bất kỳ ai trong chúng
tôi, hào quang co lại và tan biến.
Khi Tessia ngã xuống, tôi nhảy lên và lấy ra chiếc áo
khoác mà tôi đã sử dụng khi còn là một Nhà thám hiểm, nhanh chóng quấn nó quanh
cơ thể trần trụi của Tess rồi ôm cô ấy vào lòng.
Hắc quang tràn ngập căn phòng đã hoàn toàn biến mất, và
quan trọng hơn, Tessia vẫn an toàn.
“Mmm... Không phải bây giờ, Arthur. Vẫn còn quá sớm."
Tessia lầm bầm, khuôn mặt cô lộ ra một nụ cười thích thú.
Cô ấy chắc chắn là an toàn rồi.
“Hahahaha!” Nguy hiểm bất ngờ được xóa bỏ khiến tôi
không nhịn được cười. Câu nói lớ của Tess cũng khiến tôi an lòng, có thể thấy
cô ấy không có vấn đề gì.
“TESSIA!” Ông ngoại Virion chạy đến, Sylvie lủng lẳng
bám vào mái tóc dài trắng của ông theo cùng.
“Cô ấy không sao đâu ông nội. Cô ấy vẫn còn đang ngủ.”
Tôi đặt cô ấy xuống và ngã sụp xuống, sức lực như bị rút cạn.
Cả Sylv và ông nội đều bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ Tessia
đang ngủ gật trước khi họ thở phào nhẹ nhõm.
"…Nó vẫn ổn." Ông nội ngã xuống cạnh tôi trong
khi Sylvie cuộn tròn bên cạnh Tess. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chúng tôi
chỉ ngây người nhìn chằm chằm vào đầu kia của sân tập, quá mệt mỏi để nghĩ ngợi
bất kì điều gì.
“Thế… cháu có thấy gì không?” Quay đầu lại, tôi có thể
thấy ông nội Virion đang nhếch mép cười nham hiểm, một nụ cười dài đến mức tôi
ngạc nhiên là miệng ông không rách ra.
“CÔ ẤY MỚI MƯỜI BA TUỔI THÔI!” Tôi rên rỉ, ngã xuống
trên nền rêu bên cạnh.
“Gần mười bốn rồi.” Ông sửa lại lời tôi nói, hướng ánh mắt
dịu dàng về phía Tessia.
“Ta rất mừng vì cháu không sao, nhóc ạ. Con bé sẽ suy sụp
nếu nó nhận ra cháu sẽ không quay trở về…”
“Và cảm ơn cháu đã cứu cháu gái của ta lúc ở hầm ngục, và
cả bây giờ nữa.” Giọng nói của Virion vang lên nhẹ nhàng, gần như lầm bầm.
“Tại sao ông lại nghĩ là cháu cứu Tess, ông nội?” Tôi trả
lời mà không đứng dậy, dùng hai tay đỡ lấy đầu.
“Có lẽ đó là trực giác của một người ông. Với khả năng của
cháu, ta biết nếu cháu chỉ nghĩ cho bản thân thì sẽ không rơi vào tình huống
nguy hiểm như thế này; nên một lần nữa, ta muốn cảm ơn cháu.” Chạm vào ánh mắt
ông, tôi có thể cảm nhận được sự chân thành trong đó.
“Quên đi. Đột nhiên ông nghiêm túc như thế làm cháu sợ
đó.” Tôi lăn qua một bên, quay lưng về phía ông Virion.
“Vậy khi nào cháu trở lại? Gia đình biết cháu còn sống,
phải không?” Ông nội nói.
"Tất nhiên. Tối qua cháu đã về nhà và còn ở lại đến
tận sáng sớm hôm nay.”
“Ông nội, cháu xin lỗi. Đ-đáng nhẽ cháu nên quay lại
ngay. Cháu cho rằng cô ấy sẽ ổn sau khi vượt qua chặng cuối đồng hóa với ý chí
thú của cô ấy ở hầm ngục. Nếu cháu biết mọi thứ có thể trở thành như thế này, cháu
sẽ lập tức quay trở lại đây.” Tôi nhìn Virion đầy khẩn thiết.
Quay trở lại khi tôi đang đồng hóa với ý chí thú của
Sylvia, tôi nhớ Virion giải thích cho tôi làn sóng phản kháng cuối cùng của ý
chí thú sẽ kịch liệt thế nào trước khi đồng hóa hoàn toàn kết thúc; mọi thứ như
thế nào mới là bình thường...
Tôi nên chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất. Hôm nay, chỉ
chút nữa thôi tôi đã mất cô ấy.
Ý nghĩ này làm tôi khiếp sợ hơn rất nhiều so với những
gì xảy ra trong kiếp trước.
“Cha mẹ của cháu hẳn đã nuôi dưỡng cháu rất tốt?” Thật bất
ngờ, ông Virion phát ra một tiếng cười nhẹ.
“Dạ... ah cháu đoán là thế,” tôi mơ hồ trả lời câu hỏi của
ông.
“Cháu đã đúng khi quyết định về gặp gia đình đầu tiên.
Tessia có gia đình chăm sóc con bé, nó không đơn độc, cháu biết đấy. Cháu có thể
nghĩ đến điều này khi quyết định dành cả ngày với họ. Gia đình cháu có lẽ cũng
cần cháu ở đó, vì cháu đã khiến họ sợ hãi nhường nào. Đừng quên điều đó và cũng
đừng xin lỗi chỉ vì cháu đã dành thời gian đáng quý cho gia đình mình.” Ông ngoại
Virion vỗ lưng tôi, an ủi.
Tôi chẳng biết nói gì hơn. Tôi rất biết ơn vì ông đã hiểu
cho tôi mà không cần một lời giải thích, hay bào chữa...
Một lần nữa, một sự im lặng bao trùm bầu không khí, tôi
quyết định hỏi câu hỏi đang khiến tôi
băn khoăn.
“Ông nội... ông có biết nhiều về Six Lances không?” Tôi
vừa nhìn Sylvie đang cuộn tròn bên cạnh Tess ngủ vừa hỏi.
“Six Lances? Sao tự nhiên cháu lại muốn biết về họ?” Virion
hỏi lại sau một chút bất ngờ.
“...” Tôi đã không trả lời.
“Chính xác thì cháu muốn biết gì về họ?” Chấp nhận sự im
lặng của tôi, ông đáp lại một cách khéo léo.
“Họ mạnh đến mức nào?” Sau một chút suy nghĩ, tôi bắt đầu
với một câu hỏi đơn giản.
Ông thở ra chậm chạp. “Nhóc à, vậy ta muốn hỏi cháu điều
này, cháu nghĩ các pháp sư lõi Trắng mạnh đến mức nào?”
Lông mày tôi nhíu lại khi tôi bắt đầu tính xem cần bao
nhiêu pháp sư để chiến đấu với một pháp sư lõi trắng. Vì phải mất khoảng hai
mươi pháp sư lõi Vàng để cân một pháp sư lõi Bạc, liệu có phải sẽ mất ít pháp
sư lõi Bạc hơn để đánh bại một pháp sư lõi Trắng… hay sức mạnh sẽ tăng theo cấp
số nhân?
“Cháu không chắc lắm, ông nội,” tôi cuối cùng đành chịu.
“Để giúp cháu dễ hiểu hơn, ta sẽ đặt bản thân mình làm
thước đo. Ta không nhớ đã từng nói với cháu chưa, ta là một pháp sư lõi Bạc
trung cấp. Sẽ mất khoảng mười người như ta để cân một pháp sư lõi Trắng, và đó
là nếu may mắn đó.” Ông ngoại Virion buông tiếng cười.
“Mười người như ông…” tôi đã lẩm bẩm nói.
“Bây giờ, Cynthia là một pháp sư lõi Bạc cao cấp. Cứ
tính xông xênh chút đi thì cũng mất khoảng sáu hoặc bảy bà ấy để kìm chân một
lõi Trắng trung cấp.” Ông nhún vai nói.
Tôi không thể tưởng tượng được bản thân mình hiện tại có
thể đánh bại nhiều Virion hay Goodsky. Nếu tôi giải phóng ý chí rồng giai đoạn
thứ hai của mình, tôi vẫn có quá ít khả năng đấu với ba ông nội Virion, mà hậu
quả của việc đó cũng rất nghiêm trọng.
“Cháu không thể nghĩ nổi những kẻ có sức mạnh khác thường
này đến từ đâu, và tại sao họ lại không lãnh đạo một vương quốc? Ý cháu là, với
sức mạnh của họ, không phải vị Vua hoặc Nữ Hoàng nào cũng có thể đấu lại họ. Điều
gì đã khiến cho hoàng gia nắm quyền lực khi có những pháp sư lõi Trắng có khả
năng tàn sát họ và quân đội của họ một cách dễ dàng?” Tôi hỏi, cố gắng hiểu ý
nghĩa của hệ thống chính phủ thế giới này.
“Hỏi rất hay. Cháu nói đúng, với sức mạnh đó, Six Lances
hay bất kì một pháp sư lõi Trắng nào cũng có thể tự mình quét sạch một vương quốc.”
ông liếc nhìn Tessia để chắc chắn rằng cô vẫn đang ngủ.
“Trước khi ta nói thêm bất cứ điều gì, ta muốn cháu giữ
bí mật tuyệt đối với Tessia. Ta không muốn nó biết gì về những vấn đề đen tối
này, ít nhất là cho đến khi nó lớn hơn.” Ông nội nở một nụ cười dịu dàng khi
nhìn cháu gái của mình.
“Mmmm... cháu sẽ giữ bí mật.” Tôi gật đầu.
“Ta sẽ giải thích về việc họ đến từ đâu sau, còn sức mạnh
của một trong số các Six Lances thì... Bây giờ họ ở trên các pháp sư lõi Trắng
thông thường, nhưng trước khi được phong tước, hầu hết họ chỉ là pháp sư lõi Bạc.”
Ông nội nói với vẻ mặt bình yên, xa xăm.
"Huh? Điều đó hơi khó hiểu...” Tôi đang định thắc mắc.
“Nhóc à, cháu nghĩ rằng một gia đình hoàng gia, nhưng lại
không có dòng máu hoàng tộc, có thể nắm quyền từ lúc sơ khai của ba vương quốc
không?” Vẻ mặt ông nhìn tôi không còn sự bình yên nữa mà thay vào đó là những nét
cảm xúc lẫn lộn.
Ông tiếp tục nói,” Đây là thông tin tuyệt mật chỉ những
người đứng đầu của các bộ tộc mới biết, nhưng ta lại nói cho cháu vì ta biết,
trong tương lai cháu sẽ cần dùng đến nó, và ta cũng tin cháu sẽ dùng nó thật tốt...”
Ông thở dài nặng nề như chứa đựng đầy tâm tư trong đó.
“Cháu có tin vào các vị thần không?”
[] [] []