30/6/20

Chap 63: Chuyến đi thực địa

[] [] [] 

Trong nhiều tuần qua, không có gì đáng chú ý xảy ra, nhưng tôi vẫn bận rộn đến mức không có thời gian để thăm gia đình. Nhiệm vụ của Ủy ban kỷ luật chiếm hết thời gian mà tôi còn lại ngoài giờ học và luyện tập.

Lớp học mà tôi đã dạy đã trải qua một thời gian khó khăn hơn trong tiết tập luyện khác nhau. Việc phải tập trung mana vào một điểm duy nhất có vẻ khá khó khăn đối với tất cả các Augmenter trong lớp, trong khi đó thì việc tái hấp thụ lại phép của Conjurer thì lại còn cực hơn nữa.

Cho đến nay, trong số các Augmenters, chỉ có một học viên tên Benson có thể làm gần giống những gì tôi yêu cầu. Đối với Conjurer, chỉ có Kathyln thành công trong việc tái lập phép thuật và cường hóa cơ thể. Thậm chí sau đó, cô chỉ thành công trong việc cường hóa tay cô ấy. Feyrith là người thứ hai vì anh là học viên duy nhất khác gần như là thành công.

Lớp Lý Thuyết Ma Thuật Cao Cấp của tôi trong một học kỳ dài 16 tuần và chúng tôi chỉ mới trải qua 4 tuần học, nên sẽ mất thêm 4 tuần nữa cho đến khi bà ấy bắt đầu giảng những gì tôi muốn biết.

“Cậu có hào hứng cho chuyến du ngoạn mà chúng ta sẽ có vào cuối tuần này không?” Tess nghiêng đầu lại gần và hỏi.

Hai chúng tôi, cùng với Sylvie, đang ở trong phòng đào tạo trong bữa trưa. Tôi vừa giúp cô ấy trong việc đồng bộ hóa. Theo ước tính của tôi, Tess cần khoảng một hoặc hai tuần nữa để đồng hóa hoàn toàn, điều đó làm tôi lo lắng bởi vì cho đến lúc đó, khả năng sử dụng phép thuật của cô ấy sẽ bị hạn chế nhiều.

“Hmm? chúng ta chỉ khám phá ba tầng đầu tiên thôi phải không? Tớ nghĩ chúng ta sẽ chẳng tìm được điều gì thú vị ở đó.” Tôi chỉ nhún vai.

Thứ bảy này, chúng tôi sẽ có một chuyến đi một đêm đến vùng rìa của Beast Glades với lớp Kĩ Năng Đấu Đội của Giáo sư Glory, được sự cho phép của Hiệu Trưởng Goodsky với điều kiện chúng tôi không được phép đi quá tầng thứ 3 của hầm ngục chúng tôi dự định khám phá.

Cái hầm ngục này là một khu nhỏ và là một địa điểm lý tưởng cho những người thám hiểm mới vào nghề vì những con thú mana ở đấy chỉ ở cấp E, vì vậy Giáo sư Glory nghĩ rằng đó sẽ là một cách tuyệt vời cho lớp Kĩ Năng Đấu Đội thực hành.

“Cậu không vui chút nào. Tớ cá là cậu thực sự lo lắng gì về việc chúng ta sẽ ở trong Beast Glades. Tớ đã nghe về nó rất nhiều từ ông nội. Ông nội nói rằng nơi đó chứa rất nhiều điều bí ẩn và kỳ diệu nhưng cũng đầy nguy hiểm. Ông nội nói rằng đừng bao giờ thực sự tin tưởng bất kỳ nguồn thông tin nào về Beast Glades vì ​​nơi đó luôn thay đổi.” Tess vẫn mơ tưởng rằng chuyến đi này sẽ thú vị như thế nào.

“Chúng ta sẽ chiến đấu với những con thú mana thực sự! Tin được không? Ý tớ là, tớ đã chiến đấu với một vài con trong Rừng Elshire khi tớ đang luyện tập với ông nhưng tớ nghe nói thú mana trong Beast Glades sẽ khác hơn rất nhiều, cậu biết đấy, độc ác và hung dữ hơn. Chúng ta cũng sẽ ngủ trong ngục tối! Thật là thú vị!” Đôi mắt của cô ấy bắt đầu lấp lánh khi tưởng tượng việc cắm trại dưới lòng đất, được bao quanh bởi những con thú mana.

Búng nhẹ lên trán cô ấy, tôi đánh thức Tess tỉnh dậy từ vùng đất mộng mơ. “Hãy nhớ rằng, sức mạnh hiện tại của cậu còn yếu gấp đôi ban đầu và sự đồng hóa này sẽ ảnh hưởng đến chuyến thám hiểm này rất nhiều.”

“Tớ biết tớ biết! Cậu không cần phải nói nhiều như vậy.” Cô ấy bĩu môi trong khi xoa trán.

“Cậu có nhớ khi chúng ta ngủ cùng nhau trong cùng một lều không?” Mặt tôi biến thành một nụ cười xấu xa khi mặt Tess đỏ lên ngay lập tức.

“Kyu?” Sylvie nghiêng đầu tò mò bởi vì nó chưa được nghe kể về điều này.

“Cậu đừng nhắc lại nữa.” giọng nói xấu hổ của cô ấy, tôi nhìn người bạn thời thơ ấu đang đỏ mặt của mình.

“A-Arthurrrr? Ừ t-thì! Cậu thấy đấy… những con thú dữ có nhiều khả năng sẽ xuất hiện nếu chúng chú ý đến cậu vì chúng sẽ thấy rằng cậu là một đứa trẻ. Do đó, tớ đề nghị rằng… vì s-sự an toàn của chúng ta, tốt hơn hết là cậu nên vào trong lều.” Tôi nói với giọng cao vút, chế giễu Tess.

“Cậu nói gì cơ!” Cô ấy nhảy lên đầu tôi và bắt đầu chọc tôi thật mạnh khi tôi tiếp tục cười.

 “Owowowow! Hahaha ~ được rồi! Tớ xin lỗi, cho tớ xin lỗi! Tess dừng lại...dừng lại...!” tôi chảy nước mắt khi tôi cười và khóc trong đau đớn

“Kyuu!” ‘Con nữa, con cũng muốn chơi cùng!' Sylvie nhảy quanh chúng tôi.

Cuối cùng, cô ấy dừng lại khi tôi nằm thở hổn hển trên mặt đất, còn Tess ngồi lên người tôi. Nhìn vào người bạn thời thơ ấu của tôi, tôi nhận thấy rằng khuôn mặt của cô ấy thậm chí còn đỏ hơn. Nhận ra gần như ngay lập tức sau khi chúng ta đang ở vị trí nào, tôi cũng không thể không nổi nóng, vì Tess cúi đầu xuống gần tôi hơn.

“Hoho ~ Ta thấy cả hai đứa đang hơn thân mật quá đấy. Virion chắc chắn sẽ rất vui đây.” Giọng nói khiến cả hai chúng tôi bất ngờ và Tess ngay lập tức rời khỏi tôi trong khi chúng tôi tách ra trong sự bối rối.

Hiệu Trưởng Goodsky bước tới chỗ chúng tôi với vẻ mặt thích thú. Làm thế nào bà ấy bước vào mà không ai trong chúng tôi nhận ra khiến tôi không thể che giấu sự lúng túng trên khuôn mặt khi bà ấy nhìn tôi.

“Fufu ~ sự đồng hóa diễn ra như thế nào rồi?” Tránh cho chúng tôi mất mặt thêm, Hiệu trưởng Goodsky thay đổi chủ đề.

“M-mọi chuyện tiến triển rất tốt! Art đã giúp cháu rất nhiều trong vài tuần qua và cháu đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều! Gần đây cháu không cảm thấy đau đớn nữa miễn là cháu không sử dụng phép thuật quá nhiều.” cô ấy trả lời một cách lúng túng.

“Cô ấy sẽ được đồng hóa hoàn toàn với quái thú của mình trong khoảng một hoặc hai tuần nữa.” Tôi nói thêm vào sau khi bình tĩnh lại.

Hiệu trưởng Goodsky gật đầu trước khi ngồi xuống trước người Tess. Nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Tess, nhắm mắt lại để cảm nhận lõi mana của Tess.

Sau một lúc, bà rút tay lại và gật đầu, hài lòng. "Tốt tốt. Ta rất vui vì không có rắc rối gì xảy ra. Ta biết ta có thể tin tưởng cậu, Arthur.” Bà ấy nói với tôi trước khi trở lại.

“Bà đã ở đâu trong vài tuần qua, Hiệu trưởng? Cháu đã ở học viện trong vài tuần qua và không thể liên lạc hay có thông tin gì về bà hết.” Tôi nói trong khi nhìn vào vết thương nhỏ trên cánh tay của Hiệu trưởng Goodsky.

“À. Ta đã đi xa vì một số lý do cá nhân. Bây giờ ta đã trở lại, vì vậy hãy đến văn phòng của ta nếu cậu cần bất cứ điều gì.” Hiệu trưởng Goodsky nhanh chóng che tay và nở một nụ cười nhẹ nhàng.

“Ta nên đi ngay bây giờ. Ta có rất nhiều công việc phải làm. Hãy chắc chắn cố quá sức đấy. Phải đặc biệt cẩn thận khi cậu ở trong ngục tối.  Không bao giờ được phép đánh giá thấp ngay cả những con thú mana cấp thấp nhất.” Hiệu trưởng Goodsky nhẹ nhàng vỗ nhẹ mái tóc của Tess trước khi biến mất

“Vậy, cậu có kế hoạch gì sau việc này không?” Tessia nói, cố gắng phá vỡ sự im lặng khó xử mà Hiệu trưởng Goodsky để lại cho chúng tôi.

“Sau khi học xong, sẽ có một cuộc họp khẩn cấp cho Ủy ban kỷ luật bởi vì Curtis, Claire và tớ sẽ rời khỏi trường vào cuối tuần. Chúng tớ sẽ phải đề ra một số biện pháp để giải quyết trong trường hợp khẩn cấp phát sinh mà ba chúng tớ không ở đây. Sau đó, có lẽ tớ sẽ trở về nhà và ngủ ở đó. Tớ sẽ quay lại trường vào sáng mai để kịp chuyến tham quan. Còn cậu thì sao?” Tôi nói trong khi ngả người ra sau.

“Ừm, Giáo sư Glory cho biết sẽ không có bất kỳ lớp học nào hôm nay vì cô ấy muốn chúng tớ nghỉ ngơi cho chuyến thực địa vào ngày mai nên tớ rảnh cho đến cuộc họp Hội đồng học sinh. Chúng tớ phải xem xét một vài điều trong chương trình nghị sự vì cả Clive và tớ cũng sẽ không ở đó.” Bây giờ, Tess trả lời bình tĩnh hơn rất nhiều. Tôi phải thừa nhận cô ấy khá dễ thương khi chơi với bàn chân của Sylvie.

Sau khi dành thêm một chút thời gian để nói chuyện với Tess, cuối cùng tôi cũng phải rời đi để đến lớp học của mình. Mặc dù tôi không có tiết học Kĩ Năng Đấu Đội, nhưng hai tiết học còn lại dường kéo dài mãi khi mà chúng tôi phải ôn tập thi giữa kì.

“Hôm nay tới đây thôi, cả lớp. Hãy nhớ theo kịp việc học của mình chứ đừng chần chừ và nhồi nhét tất cả vào đầu vào đêm trước khi thi. Tôi biết tất cả các trò đều thích làm điều đó.” Giáo sư Mayner nói một cách mỉa mai khi ông đưa ra một số tờ đánh giá về các hình thành phép. Sau tiết học cuối cùng kết thúc, tôi bước vào phòng Ủy ban kỷ luật với Sylvie đè nặng lên đầu tôi.

“Tôi tin rằng các cậu sẽ có thể kiểm soát được Học viện trong khi ba chúng tôi đi vắng. Chúng ta đã trải qua một vài phương thức khẩn cấp trong hai tuần qua vì vậy tôi tin tưởng rằng mọi thứ sẽ ổn. Như các cậu đã biết, Kai sẽ chỉ huy trong khi tôi đi. Hãy nhớ rằng Hiệu trưởng Goodsky đã trở lại và đang ở trong khuôn viên trường, vì vậy nếu mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, đừng ngần ngại nhờ bà ấy giúp đỡ, mặc dù, trừ khi nó nghiêm trọng, còn lại thì các cậu nên tự giải quyết. Giải tán!” Claire vỗ tay khi những người còn lại đứng dậy.

“Arthur. Tôi muốn một trận đấu tập khác với cậu.” Theo đặt một tay lên vai tôi khi tôi đi xuống cầu thang.

"Không! Đến lượt của tôi. Cậu đã thua cậu ấy lần trước, vì vậy giờ đến lượt tôi!” Doradrea chen vào với khuôn mặt man lì của cô ấy.

“Lần đó không tính! Cậu ta chỉ ăn hên được lần đó thôi.” Theo bác bỏ, mặt anh đỏ lên vì cả giận dữ và xấu hổ.

“Không thể được rồi Theo, Doradrea. Tôi sẽ về nhà với gia đình tối nay. Người lái xe của tôi đang đợi tôi bên ngoài Học viện.” Tôi nhún vai, nhảy xuống cầu thang mà không cho họ thời gian để thuyết phục tôi ở lại.

“Em có chiếc nhẫn bảo vệ mà cha đã cho em, phải không? Sử dụng nó ngay lập tức nếu em cảm thấy mình gặp nguy hiển. Hãy hứa với anh điều đó, được chứ?” Tôi nghe thấy tiếng Curtis cằn nhằn với em gái mình. Chúng ta sẽ rời đi vào sáng sớm ngày mai vì vậy tối nay có lẽ là lần cuối cùng anh có thể gặp cô ấy cho đến khi chúng tôi trở lại vào tối chủ nhật.

Kathyln chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu im lặng, khuôn mặt vô cảm như mọi khi. Cô ấy bắt tôi nhìn cả hai và nhanh chóng quay đầu đi. Curtis rời khỏi em gái và đi về phía tôi.

“Tôi sẽ gặp cậu vào sáng mai, Arthur. Tôi nghe giáo sư Glory đang nghĩ đến việc phân công các đội. Chúng ta hãy tham gia cùng một đội nếu chúng ta có thể.” Anh ta đấm nhẹ vào tay tôi.

“Ồ, nghe có vẻ hay đấy.” Tôi gật đầu và bước đi.

Bên ngoài trời khá tối với nguồn sáng duy nhất đến từ ánh sáng dịu nhẹ của những quả cầu trôi nổi. Khuôn viên trường tạo ra một cảm giác rất huyền bí vào ban đêm, hoàn toàn khác với thế giới trong cuộc sống trước đây của tôi.

Khi đến cổng chính đến học viện, một người lái xe quen thuộc đang đợi tôi. “Chào buổi tối thưa cậu Arthur. Tôi cho là cậu đã chuẩn bị xong mọi thứ?” Ông nói trong khi cởi mũ và cúi đầu nhẹ.

“Đúng thế. Cuộc họp kéo dài hơi lâu nên chúng ta hãy rời đi ngay lập tức.” Tôi lên xe ngựa sau khi tài xế của tôi mở cửa cho tôi.

Tôi ngủ gật trong chuyến trở về nhà để có cảm giác như biệt thự Helstea quen thuộc xuất hiện nhanh hơn nhiều so với tôi dự đoán.

“Chúng ta đã đến, thưa cậu Leywin. Chúc cậu có một đêm tuyệt vời.” Mở cửa, người lái xe lịch sự cởi mũ một lần nữa khi tôi bước xuống xe. Đi lên cầu thang mang đến những suy nghĩ hoài cổ về khi tôi trở về từ Vương quốc Elenoir và khi tôi trở về từ Lăng mộ Dire. Đây có lẽ là lần đầu tiên trở về nhà sau một thời gian mà không cho bố mẹ tôi một lý do để lo lắng cho tính mạng của tôi.

Trước khi có cơ hội gõ cửa, cánh cửa khổng lồ mở toang và Ellie bắn ra với tốc độ khiến tôi ngạc nhiên.

“Chào mừng anh trở về, anh trai.”

‘Kyu!’ Sylvie nhảy ra khỏi đầu tôi và nhảy vào lòng Ellie, liếm mặt cô ấy.

“Haha ~ nhột quá, Sylvie.” Em tôi ôm Sylive và gãi lưng cho nó

“Ta tự hỏi không biết tiếng ồn là gì; con về muộn đấy, con trai!” Cha tôi dựa vào cửa trước và nói.

“Cuộc họp kéo dài hơi lâu. Cũng khá lâu không gặp rồi nhỉ, bố.” Tôi ôm bố tôi khi em tôi theo sau tôi.

"A! con đã trở lại, Art. Chắc là con mệt lắm.” Mẹ tôi, người đang ở trên lầu, chạy xuống và quỳ trước mặt tôi, ôm tôi thật lâu.

“Vâng, con đã trở lại.” Tôi mỉm cười, chấp nhận tình yêu gia đình tôi đã ấp ủ rất nhiều.

“Cơ thể con thế nào? Bây giờ có khỏe hơn không?” Mẹ tôi kiểm tra cơ thể tôi, nâng áo tôi lên và xoay tôi lại để đảm bảo tôi không còn vết thương nào trên người.

“Haha, giờ con ổn rồi. Mẹ đang lo lắng quá nhiều.” Tôi đã cho mẹ một nụ cười an ủi nhưng tôi bất chợt nhớ về cuộc trò chuyện ngắn giữa tôi với cha về lý do tại sao mẹ không thể chữa lành cho tôi hồi đó. Tôi rũ bỏ những suy nghĩ ra khỏi đầu. Tôi chắc chắn có một lý do và điều duy nhất tôi có thể làm là đợi mẹ nói cho tôi biết.

“Anh có thể ở lại bao lâu?” Ellie đang nhảy xung quanh tôi khi tất cả chúng ta đều hướng về phòng khách.

“Anh sẽ rời đi vào sáng sớm ngày mai.” Tôi thở dài.

“Cái gì? Tại sao sớm vậy?” Mặt của em tôi buồn bã rõ ràng, đôi vai gục xuống trước phản ứng của tôi.

“Đúng thế, sao con lại đi sớm vậy?” Bố tôi ngồi xuống trên ghế sofa.

“Một trong những lớp học của con sẽ có một chuyến thám hiểm đến Beast Glades vào ngày mai trong một đêm. Chúng con sẽ rời đi vào buổi sáng ngày mai vì vậy con sẽ phải ra ngoài khá sớm vào lúc bình minh.” Tôi đã mệt mỏi khi nghĩ đến việc thức dậy sớm.

“Beast Glades?!” Khuôn mặt mẹ tôi tái nhợt vì lo lắng. Tôi cũng không trách được vì tôi gần như suýt chết vào lần cuối cùng tôi ở trong Beast Glades. Ngay cả bố tôi cũng có vẻ mặt lo lắng.

“Đừng lo lắng quá thưa mẹ. Chúng con sẽ chỉ ở phía rìa thôi và Giáo sư của chúng con sẽ ở bên cạnh mọi lúc. Bên cạnh đó, con vẫn còn chiếc nhẫn.” Tôi rút chiếc nhẫn mà gia đình Helstea đưa cho chúng tôi từ trong túi của tôi. Chiếc nhẫn đã sử dụng tuần hoàn mana để báo cho người khác biết tôi còn sống hay không. Tôi đã tháo nó ra trong khi tôi ở trường vì tôi thấy không thực sự cần thiết phải đeo nó nhưng lần này tôi đã mang nó đi trong trường hợp.

‘Nhưng cho dù vậy… con có bắt buộc phải đi không?” Mẹ tôi nhíu mày, khuôn mặt vẫn còn đắn đo.

“Chúng con sẽ ổn thôi. Đó là một trong những ngục tối được xếp hạng thấp nhất và chúng con không được phép xuống quá tầng ba.” Dù sao tôi cũng an ủi mẹ tôi.

Mẹ tôi vẫn không hoàn toàn hài lòng với toàn bộ câu chuyện này nhưng chỉ im lặng, gật đầu do dự. Bốn người chúng tôi đã dành thêm vài giờ để nói chuyện trong khi Sylvie ngủ thiếp đi trên đùi của Ellie. Ellie rõ ràng đang học tốt ở trường nữ trong khi cả bố và mẹ tôi vẫn trông rất khỏe mạnh và yêu nhau. Chỉ mới vài tuần kể từ lần cuối tôi nhìn thấy họ nên thực sự không có gì bất ngờ. Khi hỏi gia đình Helstea đang ở đâu, Cha nói rằng Vincent và Tabitha đều đi chơi trong một vài ngày trong một chuyến công tác đến một thành phố khác.

Cuối cùng, bố mẹ tôi đã dẫn em tôi và tôi vào phòng vì đã khá muộn. Tôi gần như ngủ thiếp đi trong khi tắm. Tôi không thể không thở phào nhẹ nhõm sau khi đặt lưng vào giường.

Thật tốt khi được trở về nhà.

*Cốc* *cốc*

Tôi quay đầu lại, quá mệt mỏi để đứng dậy và tôi thấy một cái đầu nhỏ vươn ra từ phía bên kia cánh cửa.

“Tối nay em có thể n-ngủ với anh không, Art?” Ellie bước vào với hai cánh tay bám vào một con thú nhồi bông.

“Chắc chắn rồi.” Tôi cười, nhấc cái mền bên cạnh để em tôi chui vào.

Hehe, yay. Ellie nhảy xuống giường, làm cho mình thoải mái. Chiếc giường đủ lớn cho cả hai chúng tôi nhưng cô ấy lại gần và đối mặt với tôi.

“Ngủ ngon nhé em gái.” Vỗ tay đầu em gái tôi, cả hai chúng tôi ngủ thiếp đi.

[] [] []