25/6/20

Chap 14.5: Ở Nơi Khác

[] [] []

Góc nhìn của REYNOLD LEYWIN

Không thể nàoooo.

Ôi con trai tôi. Nó đã mất rồi.

“KHÔNGGGGGGG!”

Durden đã phải níu tôi trở lại trước khi tôi lao thẳng xuống từ vách núi để cứu con trai.

Tôi biết là quá muộn. Tôi biết những gì có thể xảy ra với mình nhưng tôi không thể đứng yên, không thể không làm gì cả.

“Thả tớ ta! Con trai tớ! Thằng bé có thể vẫn còn sống. Để tớ đi cứu nó! Làm ơn mà..”

Durden không hề nhúc nhích và Adam bước tới để níu tôi trở lại.

“Làm ơn mà Rey. Cậu phải ở lại với chúng tôi. Thật sự không dễ để nói với cậu điều này nhưng việc thằng bé có thể sống sót được sau cú ngã đó là bất khả thi.” Một người luôn luôn vui tươi và tràn đầy sức sống như Adam đã trưng ra một biểu cảm đầy nặng nề trên gương mặt và thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Adam nói đúng. Cậu không thể. Vợ của cậu cần cậu, Rey à,” Durden cũng lẩm bẩm.

Mọi người nói đúng. Mọi người hoàn toàn đúng. Tôi biết. Nhưng tại sao cái cơ thể này lại không biết điều đó nhỉ? Tại sao tôi không thể tới an ủi vợ mình chứ?

“AAAAHHHHHHHH!!!” Tôi gào thét và ngã gục trước khi mọi thứ trở nên tối đen.

Tỉnh dậy, tôi nhận thấy Helen đang lấy chiếc khăn ướt ra khỏi trán tôi.

“Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi,” Cô ấy nói, một nụ cười gượng trên môi cô ấy.

Bỏ qua điều đó và tôi ngồi dậy, giấu đi gương mặt trong đôi bàn tay.

“Đây có phải là mơ không chứ? Làm ơn hãy nói là tôi chợt tỉnh dậy sau khi nghe thấy tiếng chơi đùa giữa thằng bé với Jasmine và Adam đi.”

“…”

Cửa lều mở ra khi Durden bước vào trong.

“Reynolds. Tôi không thể tưởng tượng ra được sẽ tổn thương tới mức nào với cậu, nhưng ngay bây giờ, vợ của cậu cần cậu. Cô ấy đang đổ lỗi cho bản thân mình đó, cậu biết không Rey. Cô ấy nghĩ rằng cậu đang hận cô ấy vì đã để mất đi đứa con trai bé bỏng của 2 người,” Cậu ấy nói, đôi bắt đỏ ngầu như thể cậu ta vừa trải qua một khoảng thời gian vô cùng khó khăn.

“…” Còn trả lời như thế nào nữa được chứ, tôi quay lưng lại với Durden.

Đột nhiên tôi bị tát mạnh một cú trời giáng. Khi ánh mắt tôi bắt phải bàn tay to lớn của Durden lao tới, tầm nhìn của tôi đã mờ đi, còn gò má thì bắt đầu đỏ tấy lên ở cái nơi mà cậu ta vừa vả vào.

“Reynolds! Chúng ta cần phải dừng Alice đang cố tự tử! Đây không phải là lúc để cậu cứ dằn vặt bản thân! Ngưng ngồi đó khóc lóc và nhấc cái mông cậu lên và quan tâm tới những người vẫn còn may mắn sống sót và đang ở cạnh cậu đi kìa!” Cậu ta cáu gắt.

Lần đầu tiên tôi thấy Durden hiền hòa tức giận đến mức đó.

Tôi gật đầu cứng nhắc, óc thì vẫn còn nhoi nhói sau cú đánh trời giáng ấy làm tôi đi tới căn lều của vợ mình.

Tôi bắt gặp vợ mình đang cuộn tròn trong chiếc chăn cùng với Angela đang ngồi cạnh đó, nhẹ nhàng vỗ về cô ấy.

Tôi nhìn Angela với ánh mắt đầy ẩn ý. Hiểu được điều tôi muốn, cô ấy nhẹ gật đầu trước khi đứng dậy và ra khỏi lều.

“…Alice”

“…”

“Em yêu. Anh có thể được nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của vợ mình không?”

“…thằng bé” Tôi yếu ớt nghe cô ấy lẩm bẩm.

“Em đã giết thằng bé!” Cô ấy ngồi dậy và vùi đầu vào lòng ngực tôi.

“Em đã giết đứa con của mình Rey à. Đó là lỗi của em! Nếu.. nếu chúng ta không tới đó, thằng bé sẽ không gặp chuyện gì. Thằng bé có thể vẫn sẽ còn sống. Thằng bé hi sinh bản thân để cứu em *sụt sịt*, đó là lỗi của em, huhuhu.”

Nhẹ nhàng ôm chặt cơ thể đang run rẩy của cô ấy trong lòng, tôi hôn vào vầng trán của cô ấy, nhẹ nhàng.

Tôi giữ đôi mắt mình nhắm chặt, cố gắng không cho bản thân này được rơi giọt nước mắt nào, giữ cho cô vợ bé bỏng của mình đang nức nở trong lòng ngực, giữ cho tới khi cô ấy bắt đầu tắt dần tiếng sụt sịt và nước mắt bắt đầu khô dần.

*Hic*

“Anh có ghét em không?” Cô ấy thì thầm vừa đủ để tôi có thể nghe thấy.

“Sao anh có thể ghét em được chứ? Alice. Anh yêu em và vẫn sẽ luôn luôn yêu em như trước đó vậy.”

*Hic*

“…Em nhớ thằng bé nhiều lắm Rey à.” Cô ấy lại bắt đầu khóc nức nở.

Tôi nghiến chặt răng, giữ cho mình trông thật mạnh mẽ trước cô ấy.

“Anh biết. Anh cũng nhớ thằng bé lắm.”

Phần còn lại của chuyến hành trình đầy chậm chạp và nặng nề và gian truân, nhưng không phải là do hành lý. Tôi cảm tưởng như rằng thậm chí chúng động vật ngoài kia còn biết được cảm xúc của chúng tôi đang như thế nào và cố gắng tránh xa chúng tôi nhất có thể vậy. Nhóm cứ thể tiến lên, tiến lên trong sự yên tĩnh. Mọi nỗ lực làm tươi tỉnh tinh thần mọi người lên đều thất bại thảm hại. Ngay cả Angela vui tươi ngày nào cũng không giữ được dáng vẻ thường ngày đó mà trưng ra bộ mặt nghiêm nghị suốt chặn đường còn lại.

Tôi và Alice đã ngủ trong vòng tay của nhau tối hôm qua. Sự vỗ về tôi dành cho cô ấy cũng giúp tôi rất nhiều. Tôi cũng cần được tha thứ. Chính tôi đã bảo Arthur tới để bảo vệ cô ấy. Tôi đã cố gắng tìm một ai đó để trách móc nhưng những kẻ thật sự chịu trách nhiệm đã chết hết cả rồi. Chúng tôi đã trả thù được cho thằng bé rồi. Bây giờ, mọi người đều phải rơi vào cái hố đen sâu thẳm của sự trống rỗng và hối tiếc. Điều duy nhất giữ tôi và Alice còn tỉnh táo đến bây giờ là đứa trẻ chưa chào đời bên trong cô ấy. Vì đứa trẻ đó, đứa con của tôi, tôi đã phải chịu đựng. Tôi sẽ không mắc phải sai lầm như thế lần nào nữa như với Arthur. Thằng bé chỉ là một đứa bé, vậy mà tôi đã bảo nó phải bảo vệ mẹ mình để chống lại những gã đã tấn công cũng như những tên pháp sư. Tôi phải trách ai nữa đây ngoại trừ bản thân mình.

Chúng tôi đã tới được thành phố nổi Xyrus thông qua cổng dịch chuyển mà không gặp thêm những rắc rối gì thêm; Như thể rằng chúa đang chế giễu chúng tôi rằng chúng tôi đã trải qua đủ rồi vậy. Nhóm Twin Horns đã quyết định tách ra khỏi tôi và vợ từ bây giờ.

“Các cậu chắc rằng sẽ ổn chứ?” Adam trao cho chúng tôi ánh nhìn quan tâm hiếm hoi.

Durden thêm vào, “Chúng tớ không thể ở cùng các cậu trong một vài ngày tới. Tớ biết ban đầu các cậu muốn tới thành phố này là vì Arthur nhưng…” Cậu ta chẳng bao giờ kết thúc được câu nói của mình cả.

“Ổn mà. Các cậu còn có kế hoạch riêng. Alice và tớ có đủ những nhu yếu phẩm cơ bản và tiền để có thể sống sót được trong một vài tuần. Nhớ giữ liên lạc bằng cách luôn cập nhật vị trí tại Công Hội nhé.” Tôi vẫy tay với bọn họ, cố gắng giữ nụ cười.

“Sẽ như vậy. Bảo trọng nhé bro. Chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi.” Durden trả lời, ôm cả hai chúng tôi.

Những cô gái ở đây cũng trao cho Alice những vòng tay ấm áp sau khi nói lời tạm biệt. Sau khi bọn họ rời đi, tôi quay lại phía vợ mình, nhìn cô ấy một cách nghiêm túc.

“Alice, em có muốn nói gì về việc chúng ta sẽ sống ở đây từ bây giờ không?”

Với một ánh nhìn bối rối, cô ấy trả lời, “Vậy còn ngôi nhà của chúng ta ở Ashber? Chúng ta vừa sửa soạn nó xong. Một vài đồ đạc của của chúng ta vẫn còn ở đó.”

Tôi lắc đầu và nói. “Anh nghĩ điều đó sẽ tốt hơn với chúng ta với một môi trường mới. Ngôi nhà của chúng ta tại Ashber có quá nhiều kỉ niệm về Art. Anh không nghĩ chúng ta có thể vượt qua được nếu chúng ta còn ở lại đó. Chúng ta sẽ thuê một vài thương nhân để nhờ họ vận chuyển đồ đạc từ Ashber tới đây.”

Cô ấy nhìn xuống khi quyết định trước khi gật đầu đồng ý với tôi. “Còn về công việc? Chúng ta sẽ phải làm gì để có thể sống được ở đây? Nơi đây rất đắt đỏ để định cư Rey,” Cô ấy thêm vào, một sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt cô ấy.

Đến bây giờ, tôi đã có thể thể hiện một nụ cười đúng nghĩa, một nụ cười chân thành khó mà thấy được trong những ngày qua. “Anh có một ông bạn cũ sống ở đây. Anh ấy có hỏi anh về việc trở thành một người hộ vệ cho anh ta vài lần trước đây và bọn anh vẫn còn giữ liên lạc với nhau. Anh ta là một thương gia khá nổi tiếng tại đây và có một trang viên rất rộng. Anh chắc rằng anh ta sẽ sắp xếp được cho chúng ta một nơi ở hợp lý. Bọn họ là người tốt Alice à.”

Cô ấy nhìn tôi với một chút nghi ngờ nhưng sau đó cũng đã đến trang viên và thấy tôi ôm người bạn cũ đấy, có vẻ sự lo lắng của cô ấy đã dần biến mất.

“Rey! Ông bạn già! Vị anh hùng đã cứu cuộc đời tôi đây rồi! Điều gì đã mang anh tới thành phố bé nhỏ này vậy?” Một người đàn ông gầy gò trong bộ vét thốt lên khi anh ta đi về phía chúng tôi rồi vỗ vỗ vào cánh tay.

Vincent Helstea, cao khoảng 1m7 với dáng vẻ mảnh khảnh. Anh ta là một người đàn ông tri thức và thường dùng đầu mình, chứ không phải dùng cơ bắp. Vincent chỉ là một người bình thường, nhưng là một người bình thường rất thành công. Gia đình Helstea đã làm công việc kinh doanh buôn bán qua nhiều thế hệ. Trong khi gia đình của bọn họ có xuống dốc nhẹ trong vài thế hệ gần đây, thì Vincent đã một tay tạo dựng lại khối tài sản kếch xù này sau khi xây dựng nhà đấu giá Helstea tại Xyrus và mở rộng một vài chi nhánh ở các thành phố lân cận.

Chúng tôi đã gặp nhau khi anh ta đang trong một chuyến đi tới một thành phố xa xôi nào đó để xây dựng một chi nhánh của nhà đấu giá và gặp một vài sự cố với bọn cướp đã xảy ra ngay lúc đó. Tôi đã có mặt tại thời điểm đó và được giao nhiệm vụ hộ tống mà anh ta. Sau khi cứu anh ta, chúng tôi đã thiết lập được mối quan hệ khá tốt với nhau.

Người giúp việc đã mở bên cửa còn lại sau khi cô ấy thấy Vincent ôm tôi. Ngay sau đó, vợ anh ta và con gái cũng đi tới, tò mò về cái không khí đang hiện diện ở đây.

“Tabitha! Tới đây chào hỏi cậu bạn Reynold của anh và vợ của anh ta Alice nào! Alice, Reynold, đây là vợ của tôi Tabitha, còn đây là cô công chúa bé bỏng đáng yêu của chúng tôi, Lilia,” Vincent nói, chỉ vào con gái của anh ta. Cô bé trông trạc tuổi Art, với đôi mắt dễ thương làm tôi nhớ tới một con mèo nhỏ với mái tóc nâu dài bện vào nhau. Trái tim tôi bỗng nhói đau khi tôi nghĩ về dáng vẻ đáng yêu của một cô gái trẻ sẽ lớn lên trong tương lai. Tương lai mà cô ấy vẫn sẽ…

Buộc bản thân trở lại từ cái suy nghĩ u ám thoáng qua trong tâm trí, tôi chào hỏi lại, “Tabitha! Thật vui khi cuối cùng cũng được gặp cô. Vince đã kể với tôi rất nhiều điều tốt đẹp về cô trong chuyến đi của chúng tôi ở thành phố Eksire. Và về cô con gái bé bỏng của các cậu.”

Sau khi vợ tôi giới thiệu bản thân và trao đổi niềm vinh hạnh với Tabitha, Vincent đã dẫn chúng tôi tới căn phòng trông khá thoải mái.

“Vậy điều gì đã mang cậu tới đây vậy Rey. Lần cuối cùng cậu gửi thư cho tôi, cậu bảo rằng cậu đã định cư tại Ashber mà?” Cậu ta nói, đưa cho Alice và tôi cốc rượu vang.

Tôi thở dài và kể cho bọn họ nghe về câu chuyện trước đó thông qua hai hàm răng đang nghiến chặt.

“Ôi, tớ không biết. Tớ rất tiếc về điều đó.” Vincent điều chỉnh lại giọng mình. Còn vợ anh ta thì che cái miệng đang há hốc hoảng hốt với 2 tay mình. “Tớ không biết tớ sẽ như thế nào nếu để mất đi Lilia như thế. Vậy cậu cần tớ giúp gì cho cậu không?”

Đến đây, tôi lúng túng và tiếp tục hỏi, “Cậu đã hỏi tớ vài lần trước đây về việc dạy cho đội tuần vệ của nhà đấu giá một vài loại phép thuật. Vậy… đề nghị đó vẫn còn hiệu lực cho tới bây giờ chứ? Nếu được, thì cậu đã làm phước lớn cho tớ rồi. Tớ chỉ cần một khoảng đủ để chi trả cho một căn nhà nhỏ quanh đây và sống một cuộc sống yên bình. Điều đó cũng chỉ để cho vợ của tớ không phải trở lại căn nhà cũ ở Ashber, cái nơi Arthur sinh ra và lớn lên nơi đó.”

Một nụ cười hiện rõ trên gương mặt của Vincent. “Bậy bạ hà! Làm gì có chuyện một người bạn của tớ lại phải ngủ ở một căn nhà nhỏ bé quanh đây chứ. Sự thật là, tớ cũng đang cần tìm một ai đó! Chúng tớ vừa cải tạo lại nhà đấu giá Helstea và vì vậy nó đã có thể chứa được gấp ba lần số người trước đó. Với điều này, chúng tớ đang sở hữu một lượng pháp sư Augmenter tân binh khá lớn, những người cần một vài công việc xung quanh nhà đấu giá này. Cậu sẽ là một lựa chọn hoàn hảo để chỉnh lại đội ngũ của bọn họ đấy Rey.” Anh ta tỏ ra tuyệt vọng.

Tôi không biết phải làm gì ngoài cười thầm đáp lại; Anh ấy đang trao ân huệ cho tôi, làm phước cho tôi đây rồi còn gì. Gật đầu, tôi bắt tay anh ấy và bắt đầu thảo luận về những công việc sắp tới.

Khi mà tôi khá bồn chồn về việc bắt đầu công việc mới này như thế nào, thì Vincent cũng không cho phép điều đó, cậu ấy bảo rằng phải cần có thời gian để mọi thứ ở trạng thái kĩ lưỡng và hoàn hảo nhất trước khi bắt đầu công việc. Vincent còn nhấn mạnh rằng chúng tôi sẽ sống cùng với gia đình anh ta bên trong gia viên của bọn họ. Anh ta nói rằng Tabitha và Lilia luôn phàn nàn về việc nơi này thật sự quá to và trống trãi. Lưỡng lự một hồi, Alice và tôi quyết định sẽ ở cánh bên trái của gia viên. Vincent còn rộng lượng hơn, bảo rằng chúng tôi có thể có một vài căn phòng, trong trường hợp chúng tôi muốn đẻ thêm vài đứa nhóc kháu khỉnh trong tương lai. Tabitha đã phải kéo chồng mình về lại mặt đất khi anh ta cứ cười toe toét, vẫy tay vào chào tạm biệt chúng tôi.

Thật may mắn khi Alice và Tabitha đã đánh tan được không khí cứ diễn biến mãi theo chiều hướng này. Tôi đã khá lo lắng vợ mình sẽ cô đơn khi tôi bắt đầu công việc của mình nhưng Tabitha cũng có kha khá thời gian rảnh vì chỉ chăm sóc Lilia, do đó Alice xuất hiện thêm ở quanh đây cũng làm cho mọi thứ tươi mới hơn trong ngày. Khi công việc bắt đầu, tôi khá bận trong việc đào tạo những gã tân binh mới. Những pháp sư ở đây không phải là những người tài năng nhất, nhưng bọn họ cũng đã làm khá tốt công việc của mình. Sau khi nhồi nhét những thứ cần thiết vào đầu họ, tôi cảm thấy bọn họ sẽ tạo ra một đội ngũ hộ vệ vững chắc trong một vài tuần tới nữa thôi. Dĩ nhiên, tất cả những pháp sư ưu tú, kể cả Conjurer và Augmenter, đều đã từng theo học học viện Xyrus, những người mà không muốn trở thành những mạo hiểm giả cuối cùng cũng được thuê bởi các quý tộc giàu có, như Vincent làm vệ sĩ, rõ ràng là an toàn hơn nhiều.

Cũng đã được vài tháng kể từ khi Alice và tôi lần đầu tới thành phố Xyrus. Trong thời gian này, chúng tôi đã có thể chầm chậm bắt nhịp được với nhịp sống của thành phố này. Bụng của Alice cũng ngày càng lớn hơn theo từng ngày và, trong khi cô ấy vẫn còn gặp phải ác mộng về việc mất đi Arthur, thì Tabitha và Lilia thật sự đã giúp cô ấy vượt qua chuyện đó. Chỉ khi về nhà, tôi mới thật sự hưng phấn với mùi vị tuyệt hảo của thịt bò hầm. Vincent và Tabitha đã đi ra ngoài trong một cuộc hẹn khi Alice hứa sẽ trông chừng Lilia cùng với người giúp việc, vì vậy chỉ có 2 trong chúng tôi có mặt tại buổi ăn tối nay, Lilia thì đã đi vào phòng.

“Món bò hầm này trông thật hấp dẫn Alice. Có gì đặc biệt trong ngày hôm nay à em yêu?” Tôi cười tươi hỏi cô ấy.

Cô ấy cười nhẹ. “Cũng đã được một khoảng thời gian kể từ khi em nấu cho anh ăn mà. Đây từng là món ăn yêu thích của anh và Art đấy.”

Gương mặt cô ấy cúi xuống, nhưng trước khi tôi có cơ hội để an ủi cô ấy, thì…

“Mẹ ơi, Cha ơi. Là con, con trai Arthur của mọi người đầy…”

Tâm trí tôi như bị đóng băng, Đây chính là giọng của Art. Không, hay tôi chỉ nghe thấy thứ gì đó. Tôi nhìn vào Alice trong khi giọng nói đấy vẫn tiếp tục phát ra trong đầu. Gương mặt của vợ tôi trông rất hoảng hốt trong khi cô ấy bắt đầu nhìn xung quanh. Không lẽ cô ấy cũng nghe thấy?

“…Một lần nữa, con vẫn còn sống, rất tốt cha mẹ ơi. Con đã cố gắng xoay sở để có thể sống xót sau cú ngã từ vách núi…”

Cái quái gì đang xảy ra vậy? Con trai chúng tôi còn sống? Vương quốc Elenoir? Bị bệnh?

“…Cũng sẽ phải mất vài tháng hoặc vài năm cho tới khi con có thể trở về nhưng chắc chắn rằng, CON SẼ trở về nhà. Con yêu mọi người *sụt sịt* rất nhiều và nhớ mọi người lắm. Để giữ an toàn, và cha à, đảm bảo rằng phải bảo vệ mẹ và đứa bé trong bụng luôn an toàn nhé. Mẹ *sụt sịt*, nhớ rằng đừng để cha gây thêm rắc rối gì. Con trai của mọi người, Art.”

Tôi lại nhìn về phía vợ của mình.

“Anh cũng nghe thấy âm thanh đó phải không, Rey?” Giọng nói cô ấy mơ hồ, tuyệt vọng. “Làm ơn, nói cho em biết rằng không chỉ có mình em nghe thấy giọng nói ấy đi.”

“Đúng vậy, anh cũng nghe thấy giọng của Art mà.” Tôi trả lời, cố gắng giữ cho từng câu từng chữ phát ra trọn vẹn.

“Thằng…thằng bé còn sống! Anh yêu à! Con trai của chúng ta còn sống! Chúa ơi…”

Cô ấy ngã quỵ xuống khi giọng nói thì bắt đầu nghẹn ngào trong nước mắt.

Cô ấy đã khóc, khóc bên trong nụ cười nở rộ, nói với tôi rằng đó chính là những giọt nước mắt hạnh phúc.

Cha nó, tôi cũng đã khóc rồi này. Con trai tôi còn sống cơ mà! Tôi cứ thế ôm người vợ yêu dấu của mình, rồi cười như điên, cười trong những giọt nước mắt.

[] [] []