25/6/20

Chap 13: Hỏi và trả lời

[] [] []

Tôi nhìn chằm chằm vào ông ấy, như chết lặng.

Lão già này đang nói cái gì vậy?

“Cái gì? Ông nghiêm túc chứ?” Tôi thốt lên.

Ông ta chỉ nghiêng đầu “Tại sao không chứ?”

“Một điều nữa! Cháu là con người! Con người có được phép ở lại vương quốc này không chứ? Với lại, cháu cần phải chắc chắn rằng gia đình cháu vẫn ổn và nói với bọn họ rằng cháu vẫn còn sống.” Tôi cố gắng giải thích.

Ngay lúc này, lão suy ngẫm một chút trước khi tiếp tục nói.

“Sống ở đây thì không có vấn đề gì bởi vì miễn là dưới danh nghĩa của ta, sẽ không ai dám đụng vào cậu. Còn về gia đình của cậu… Nhóc, có thật sự cần thiết để gặp lại họ không?”

Lần này tới lượt tôi suy ngẫm.

“Ý cháu là, cháu đoán cũng không cần thiết để gặp lại gia đình cháu. Mặc dù cháu nhớ bọn họ, điều quan trọng nhất là làm thế nào để cho họ biết rằng cháu vẫn ổn nếu bọn họ cũng nhớ cháu.” Tôi trả lời.

“Vậy thì sáng mai hãy đi theo ta. Ta sẽ ra ngoài lúc 6h sáng”

Trước khi ông ta rời đi, tôi hỏi “Chờ đã! Cháu không hiểu tại sao ông lại muốn cháu trở thành đệ tử của ông. Ngoài ra, ông trông khá vội vàng. Không phải khả thi hơn cho cháu để trở về nhà và dành một tí thời gian cho gia đình trước khi trở lại đây để luyện tập hay sao?”

“Ta muốn cậu trở thành đệ tử của ta bởi vì ta muốn thấy rõ hơn tiềm năng nơi cậu. Nhóc, có vô số người đã hỏi ta về việc nhận bọn họ làm đệ tử. Nhưng cậu biết có bao nhiêu người được ta thu nhận cho đến nay không? Không một ai! Những đứa trẻ trâu thế hệ này làm ta phát ngấy. Chỉ bởi vì một số trong bọn họ thuộc hoàng tộc có được ít tài năng, bọn họ nghĩ rằng bọn họ đã đủ điều kiện để xin làm đệ tử của ta sao???”

Tôi chỉ nhíu mày, không biết ông ta sẽ còn đi tới đâu trong chuyện này.

“…Cậu rất khác biệt. Ta biết cậu có tài năng đặc biệt trong cách thao túng mana và chỉ có Chúa mới biết làm thế nào mà cậu lại có thể sở hữu những kỹ thuật thậm chí còn tốt hơn cả ta, nhưng đó không phải là lý do ta quyết định dạy cho cậu. Nhóc… Ta cần phải hỏi cậu một điều. Làm thế nào mà cậu lại là một Thuần Thú Sư?” Nét mặt tiêu khiển của ông ta đã biến mất và thay vào đó là một ánh mắt sắc sảo để để giết một ai đó.

“Thuần Thú Sư? Ông đang nói về cái gì vậy?” Tôi thật sự bối rối. Mặc dù trời đã tối và trưởng lão của Tess đã đưa cô bé đi ngủ, nhưng không có vẻ như là cuộc trò chuyện này sẽ kết thúc sớm.

“Đi vào bên trong và tiếp tục nào.” Ông ta nói, dẫn tôi vào trong căn phòng với một cái ghế dài cùng lò sưởi.

Ngồi xuống trên chiếc ghế, ông ta tiếp tục “Bắt đầu lại từ đầu. Ta đoán cậu cũng biết những con thú mana cũng sở hữu lõi mana giống như con người, Elf và Người Lùn mà phải không?”

Tôi gật đầu.

“Tốt. Trong số tộc người, tộc Elf và tộc người Lùn, mỗi chủng tộc đều sở hữu những thuộc tính trong lõi mana đặc trưng cho chính chủng tộc của họ.”

Ông ta cầm lên một tờ giấy và bắt đầu vẽ lên nó.

Thủy - Băng

Thổ - Trọng Lực

Hỏa - Lôi.

Phong - Âm Thanh

Dung nham - Kim Loại

Thực vật

 

“Đây là 4 nguyên tố cơ bản và hình thức nâng cấp của chúng. Nguyên tố cấp cao (Băng, Kim Loại, Lôi, Âm Thanh) có thể chỉ được điều khiển bởi những pháp sư đặc biệt lão luyện về một nguyên tố nào đó và bọn họ được gọi là một pháp sư Deviant. Tiếp theo, sự đặc trưng về thuộc tính mana của mỗi chủng tộc...”

Ông ta viết một vài mô tả ngắn gọn dưới từng chủng tộc.

Loài người

Những pháp sư của loài người có khả năng vận dụng cả 4 nguyên tố cơ bản và là chủng tộc duy nhất có những pháp sư có thể trở thành Deviant để sử dụng các nguyên tố cấp cao. Có một số những pháp sư Deviant còn vượt qua cả 4 nguyên tố cao cấp như trở thành một Healer (Trị Thương), lõi mana của con người là đa dạng nhất.

Tộc Elf

Những pháp sư tộc Elf chỉ có thể vận dụng được 2 nguyên tố cơ bản là Thủy, Phong và thậm chí là cả Thổ nhưng điều đó là rất hiếm. Pháp sư tộc này cũng có những thuộc tính khác biệt, cho phép họ có thể điều khiển được cả thực vật. Tuy nhiên, tộc Elf không thể trở thành một Deviant để có thể sử dụng được các nguyên tố cấp cao của thủy, phong và thổ.

Tộc Người Lùn

Tộc người lùn chỉ có thể vận dụng được 2 nguyên tố cơ bản là Thổ và Hỏa, như tộc Elf, bọn họ có ái lực cao hơn nhiều đối với 2 nguyên tố đó. Điểm đặc biệt là toàn bộ người lùn đều có khả năng điều khiển kĩ năng cao cấp của nguyên tố Thổ là Kim Loại và cũng sở hữu khả năng biến đất thành dung nham, điều mà những tên Deviant tộc người không thể làm được, tộc Elf cũng vậy. Tất nhiên, cũng giống như tộc Elf, bọn họ không đủ khả năng để điều khiển các nguyên tố cao cấp của các nguyên tố khác.

“Chờ đã, cháu vẫn không hiểu. Tại sao tộc người không thể vận dụng được nguyên tố thực vật và dung nham?” Tôi hỏi sau khi đọc mảnh giấy trên tay ông ta.

“Câu hỏi hay. Chỉ có tộc Elf mới có thể vận dụng được nguyên tố thực vật, đó là dạng tự nhiên duy nhất còn tồn tại, bởi vì những thế hệ trước đó của chúng ta có độ tương thích cao, rất gắn bó với các nguyên tố tự nhiên. Chỉ chủng tộc người lùn có thể thao túng được dung nham và kim loại bởi vì, như tộc Elf, dòng dõi của họ làm cho họ thông thạo các yếu tố về kiến tạo, xây dựng.”

Tôi bắt đầu cọ xát đầu sống mũi trong khi một đống suy nghĩ đang đan xen rối rắm trong đầu tôi.

“Được rồi. Cháu đã hiểu về điểm khác nhau giữa 3 chủng tộc, nhưng điều đó thì liên quan gì tới cháu khi trở thành một Thuần Thú Sư? Thậm chí Thuần Thú Sư có nghĩa là gì?”

“Thì từ từ ta đang giải thích cho cháu đấy thôi!” – ông ta càu nhàu.

“Thú mana là một dạng khác của cả 3 chủng tộc bởi vì giữa mỗi loài có những đặc điểm riêng. Liệt kê tất cả chúng ra sẽ rất tốn thời gian, cho nên ta sẽ đưa ra một ví dụ đơn giản. Pháp sư, thám hiểm gia hoặc đại loại thế, được phân loại ra thành các cấp: E, D, C, B, A, AA, S, SS. Sự phân cấp này cũng giống như thú mana vậy. Như bọn Sonic Hawk. Chúng là thú mana cấp B và sở hữu tốc độ đáng kinh ngạc trong khi di chuyển. Tất cả bọn chúng có sự tương đồng của nguyên tố Phong và âm thanh. Đó là thuộc tính bẩm sinh bên trong lõi mana của chúng. Nếu lõi mana của chúng bị lấy ra và các pháp sư tộc người hoặc Elf chuyên về nguyên tố Phong hấp thụ, không phải bọn họ sẽ phát triển nhanh hơn nhiều so với việc chỉ hấp thụ mana từ môi trường xung quanh sao?”

Tôi sốt ruột chờ đợi trong khi lão ta uống hết ngụm nước.

“Tuy nhiên! Khi lõi mana thú đạt được cấp độ A hoặc cao hơn, chúng có khả năng truyền được cả ‘ý chí’, hoặc nói chính xác hơn là khả năng của chúng, tới một con người. Ta đã gọi cậu là một Thuần Thú Sư trước đó bởi vì cậu sở hữu ý lực của thú mana bên trong lõi mana và theo ước tính của ta, ý lực của thú trong cậu phải ít nhất là cấp S nếu không muốn nói là của thú cấp SS. Ta có thể cảm ứng được điều đó bởi vì ta cũng là một Thuần Thú Sư, mặc dù ý lực thú của ta thuộc về một con Shadow Panther, cấp AA.”

Vậy đó là cái cách mà ông ta di chuyển nhanh vãi đạn trước đó sao!?

Chú ý vào những biểu hiện bất giác xuất hiện trên mặt tôi, ông ta thầm cười “Đúng vậy nhóc, ta đã có thể ‘dạy dỗ’ cậu còn nhừ tử hơn nữa nếu sử dụng ý lực của Shadow Panther. Nhưng ta chỉ mới sử dụng 50% tốc độ thôi đấy.” Ông ta nháy mắt kháu khỉnh.

Ông ta thậm chí còn có thể nhanh hơn?

Mọi thứ đã bắt đầu rõ ràng; những dấu hiệu lạ lùng, mờ nhạt xuất hiện trong lõi mana của tôi sau khi Sylvia truyền vào đó và cái cách bà ấy nói rằng sự phát triển trong tương lai của tôi sẽ phủ thuộc vào sự hiểu biết về sức mạnh của bà ấy.

Đôi mắt tôi rung rung và tôi không thể làm gì ngoài lặng lẽ khóc.

“Cậu đã vượt qua rất nhiều chông gai đấy nhóc. Ta sẽ không đưa hối cậu đưa ra câu trả lời sớm, nhưng lý do tại sao ta khẩn cấp với cậu như vậy là bởi vì cậu không còn nhiều thời gian.” Ông ta nói trong giọng điệu nghiêm khắc đầy ấm áp.

*Khịt Khịt* “Vậy là sao?” Tôi nhìn vào ông ta.

“Sức mạnh trong lõi mana của cậu rất lớn để cơ thể yếu ớt của cậu có thể tiếp nhận được. Sẽ không còn lâu nữa cho tới khi cậu có thể cảm nhận được nó, nhưng nếu cậu không học cách điều khiển lượng mana đó trong lõi, nó sẽ phá nát cơ thể của cậu.” Ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào tôi, như giải đáp toàn bộ nghi vấn đang tồn tại mà tôi đã từng có.

“Cháu hiểu rôi. Dường như là cháu không còn sự lựa chọn nào khác ngoài nhận sự chỉ dạy của ông. Tuy nhiên, cháu không nghĩ rằng cháu có thể luyện tập được khi chưa chắc chắn rằng gia đình cháu vẫn ổn và bọn họ biết rằng cháu vẫn an toàn. Ông đã đề cập về một điều gì đó trước đó?” Tôi nói, cố gắng kiểm soát mớ cảm xúc này bên trong.

“Haha! Chỉ cần cậu gọi ta là ông ngay bây giờ. Đệ tử đầu tiên của ta ít nhất có thể gọi ta như vậy. Và ai mà biết được, có thể ta sẽ trở thành ông nội của cậu thì sao.” Ông ta lại nháy mắt kháu khỉnh.

UGH! Mang Tess vào chuyện này là không được đâu nha!!!

Tiếp tục, ông ta nói “Chúng ta sẽ đi gặp một người bạn cũ của ta ngày mai, điều đó sẽ giải quyết sự lo lắng của cậu. Cái mà ta cần ở cậu hiện giờ là sự siêng năng. Thậm chí ta cũng không chắc trong bao lâu để làm cậu thành thục những điều căn bản về ý lực thú. Ta đã sống ở đây 200 năm, nhưng chưa bao giờ gặp được một pháp sư trẻ tuổi như cậu, huống chi cậu còn là một Thuần Thú Sư. Ta tin cậu sẽ đem lại một sự thay đổi lớn cho thế giới này đó nhóc, haha!”

Tôi gãi đầu, hình như tôi hơi đỏ mặt rồi thì phải.

“Đi ngủ đi nhóc! Ngày mai sẽ là một ngày dài đấy! Cậu cần phải nghỉ ngơi.”

Tôi cúi người và chào trước khi thì thầm “Chúc ngủ ngon…thưa ông.”

Ông ta cười thầm và lướt qua tôi. Ngồi phịch xuống giường, quá mệt mỏi cho cái ngày hôm nay.

____________________________________

 

Sau khi thức dậy, lẩm bẩm, cảm giác áp lực như đè nặng lên cơ thể của tôi.

Liệu chúng là nỗi lo lắng của tôi? Gánh nặng của tôi? Những kỳ vọng họ đặt vào tôi? Có phải những điều này đã đè nặng lên tôi ngay cả khi ngủ?

“Sáng rồi Art! Dậy đi!”

Tôi mở mắt và thấy rằng những gánh nặng của tôi đang mang có hình hài của một cô gái đáng yêu rất giống sự xuất hiện của Tess, người bạn của tôi.

“Dậy đi nào! Cậu cần phải tới gặp ông nhanh lên! Này!!! Đừng có ngủ lại như vậy chứ!” Cô ấy nảy nảy, cố gắng đánh thức tôi trông tư thế ngồi xổm ngay trên người tôi.

Cô ấy không biết tư thế này rất không đúng đắn nếu bị người khác nhìn thấy sao? Haa… sự hồn nhiên của tuổi trẻ.

“Tớ biết rồi! Tớ dậy ngay đây, Tess! Làm ơn ngồi dậy khỏi bụng tớ đi, như vậy tớ mới có thể dậy được” – Tôi rên rỉ, vẫn ngáp ngủ.

“Hehe~ Art, tóc của cậu trông ngộ thế. Này này, có thật là cậu vẫn sẽ ở lại đây thêm 1 thời gian không? Ông tớ bảo lúc sáng! Tớ vui lắm đó! Cậu sẽ ở lại phải không? Phải không?” Cô ấy kêu lên cùng với một nụ cười rạng ngời hiện nơi khuôn mặt đáng yêu đó.

Bằng cách quái nào mà cô ấy có nhiều năng lượng như thế vào sáng sớm như vậy chứ?

Cố gắng vuốt vuốt quả đầu dựng ngược, tôi đáp trả “Chúng ta sẽ biết được sau chuyến đi cùng với ông Virion, nhưng rất có thể, chắc là tớ sẽ phải làm phiền cậu lâu hơn một chút, thưa công chúa.”

Cô ấy véo vào hông tôi. “Công chúa cái đầu cậu! Tess! T.E.S.S! Tớ sẽ dỗi nếu cậu cứ trêu chọc tớ như thế đó.”

Đệch, cô ấy trông đáng yêu vãi, bĩu môi cũng đáng yêu nữa là sao?

“Được rồi, được rồi mà! Tớ phải đi tắm và chuẩn bị sẵn sàng, trừ khi cậu muốn thấy tớ khỏa thân, vì vậy cậu nên ra ngoài đi, Tess.” Tôi nháy mắt.

“Eek! Đồ biến tháiiiii!” Tôi có thể thấy tai cô ấy đỏ bừng trong khi sợ hãi chạy ra ngoài.

Tôi không nghĩ đó là việc nên làm. Cơ thể của đứa trẻ 4 tuổi này của tôi thậm chí còn chưa có bất cứ bộ phận nào của người trưởng thành.

Tôi chỉ biết nhún vai và bắn đi tắm và chuẩn bị sẵn sàng, chắc chắn rằng phải giữ cho viên đá được bọc lông lại bên trong túi áo.

Khi tôi đi xuống cầu thang, một người quản gia đã mở cánh cửa trước cho tôi và tôi thấy một cổ xe ngựa nhỏ cùng với ông Virion và Tess đã ngồi bên trong.

“Cha! Thật không thích hợp để một con người được phép cư trú bên trong vương quốc!”

“Alduin nói đúng đó, ngài Virion. Mặc dù cứu Tessia là điều mà con sẽ không bao giờ quên, nhưng một con người ở tại nơi đây là đi ngược lại với truyền thống.”

Tôi nghe nhà vua và bà hoàng hậu đang nói chuyện với ông Virion trong khi ông ấy đang uể oải phía bên trong xe ngựa.

“Hời, truyền thống cái cốc khô! Ta thích thằng nhóc và đứa trẻ bé bỏng của hai người, Tessia cũng vậy.” ông ta khịt khịt mũi. 

“Ô-ông! Không giống như thế! Cậu ta….…” Giọng cậu ấy vang lên ngắt quãng, gương mặt bừng bừng.

“Hahaha, dù sao đi nữa! Cậu ta sẽ ở dưới sự quản giáo của ta kể từ bây giờ, và phải đảm bảo rằng để cho tất cả mọi người đều biết để cậu ta không bị làm phiền!”

“C-Cha..”

“ĐỦ RỒI! Không nói thêm gì về chuyện này nữa! Ô nhóc! Cậu đây rồi! Đi nào! Chúng ta phải đi nhanh!” Giọng điệu của ông ta thay đổi ngay khi nhìn thấy tôi cùng với một nụ cười.

Tôi gật đầu và nhảy vào xe ngựa, né những cái cau mày của nhà vua và hoàng hậu đang chíu chíu đến tôi.

______________________________________

Sau khi bắt đầu chuyến đi được một lát, tôi hỏi ông Virion “Ông nội ời, chúng ta đang đi đâu vậy? Ông nói rằng chúng ta đi gặp một người bạn cũ của ông, phải không ạ?”

“Haha! Ông nội sao? Có vẻ cậu hơi bị thân thiết với ta rồi đó nhỉ. Tốt tốt! Về cái nơi mà chúng ta đang tới, đó sẽ là một bất ngờ” Ông ta nháy mắt.

Tessia đã thiếp đi với cái đầu đang dựa vào vai tôi. Cô ấy chắc phải mệt lắm khi phải thức dậy sớm như vậy.

“Chăm sóc tốt cho cô bé đấy, Art. Con bé chẳng có mấy người nói chuyện cùng trước đây.” Ông ta lặng lẽ lẩm bẩm, ánh mắt dịu dàng tràn ngập trong đôi mắt khi ông ta đang nhìn đứa cháu gái đang ngủ của mình.

“Như vậy là sao?”

“Lớn lên với danh nghĩa là công chúa độc nhất của một vương quốc là rất áp lực, quá lớn để một đứa bé có thể chịu đựng. Lớn lên mà không có một ai để bầu bạn, điều đó quá khó khăn cho con bé. Nó đã tổn thương rất nhiều lần bởi những kẻ giả vờ làm bạn với nó, chỉ lợi dụng con bé cho lợi ích cá nhân của họ. Điều này đã làm Tessia trở thành một con người lạnh lùng và xa cách với mọi người xung quanh. Tưởng tượng xem tất cả chúng ta đã ngạc nhiên tới mức nào khi thấy 2 đứa nắm tay nhau hả.” Ông ta tiếp tục.

“Đúng vậy, cháu có để ý thấy khi cháu nghe cô ấy nói chuyện với những tên hộ vệ lúc đó.” Tôi thêm vào.

“Arthur, Tessia có vẻ đã mở lòng nhiều hơn; cười nhiều hơn, nhiều hơn tất cả từ khi lớn lên; Khi bên cậu, cô bé cuối cùng cũng giống như một đứa bé. Vì thế, ta cảm ơn cậu.” Ông ta vỗ vào vai tôi.

Đây là lần đầu liên ông Virion chạm vào tôi ngoài việc chiến đấu, điều này làm tôi khá bất ngờ.

Chiếc xe ngựa nhẹ nhàng dừng lại trước khi bác tài mở cửa xe và thống báo rằng đã đến nơi.

“Này Tess, chúng ta tới rồi,” Tôi thì thầm, dịu dàng lay cô bé dậy.

“Mmmm..” Cô ấy cựa quậy thức dậy và chúng tôi bước ra khỏi xe ngựa, đến nơi mà tôi trông giống như một túp lều xinh xắn.

“Này, mụ già! Ra đây lẹ nào!” ông Virion đột ngột hét lên trong khi đập vào cửa.

Bỗng dưng cánh cửa mở ra để lộ mộ bà cụ với mái tóc màu xám trông như vừa bị sét đánh với đôi mắt nhăn nheo kỳ lạ nhiều màu sắc, tất cả hòa quyện vào nhau. Bà ta mặc một chiếc áo choàng màu nâu đơn giản, nhìn xuống tôi với một ánh mắt chăm chú.

“Làm gì mà tốn thời gian thế!” Bà ta cau có.

“Hahaha! Arthur! Để ta giới thiệu cậu với Rinia Darcassan. Bà ta là một trong những Deviant đặc biệt nhất trong tộc Elf chúng tôi.” Ông Virion giới thiệu.

“Thật tốt khi được gặp lại ông, Virion. Xinh xắn như mọi khi nhỉ, Tessia.” Bà ta mỉm cười, xoa đầu Tess.

Nhìn vào tôi, bà ta đưa tay về phía tôi, “Chúng ta cuối cùng cũng được gặp cậu Arthur rồi. Ta là Rinia. Một thầy bói.”

[] [] []